Hình như đôi bàn tai cậu đã chứa đầy tội ác, không biết bản thân đã giết bao nhiêu người. Sống trên Đại Lục ai cũng có điểm yếu, cậu cần phải bỏ đi tính nhu nhược.
Bản thân cậu đã từng rơi vào hoàng cảnh như thế này, cũng hiểu được bây giờ họ nghĩ gì, lo sợ cái chết đến với mình.
Hồi ức quá khứ hiện lên trong đầu Đá Quý, từng tiếng cười vang lên bên tai, âm thanh Dạ Hồng kêu gọi thanh thoát nhẹ nhàng, du dương đưa cậu quay về thời điểm tươi đẹp.
Bất chợt khuôn mặt cậu ngại ngùng, nhớ đến đoạn nhìn thấy Dạ Hồng dưới dòng nước xanh nhạt, tĩnh lặng hình dáng xinh đẹp làm lòng người say đắm, làn da hồng hào, đôi vai trắng nõn mềm mại, mái tóc đen óng ánh mượt mà nổi trên mặt nước.
Vụt..
Bỗng mọi thứ thay đổi nhanh chóng, Dạ Hồng nằm trên vũng máu, khuôn mặt đau thương nhìn về phía cậu.
Bản thân cậu đau khổ, tại sao tất cả mọi người lại để mặt bọn chúng làm hại cô ấy, tự cậu đổ lỗi cho chính mình và hét lớn:
- Tại ta, tất cả đều do ta yếu kém. Các ngươi cứ chờ đó ta sẽ đến giết tất cả để đền đáp cho Dạ Hồng.
Khắp người cậu bắt đầu thay đổi, máu đỏ nổi lên chạy xung quanh, vài giây sau Linh Lực đã đổi thành màu đen tuyền, chúng hừng hực hiện lên bao quanh thân thể cậu.
Haa...
Linh Lực theo âm thanh cười vang khắp nơi, sức mạnh tàn phá hết khu rừng, làm cả đám người kia học máu mà chết.
Chấn động toàn bộ khu rừng muôn thú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-da-than/1484839/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.