Chương trước
Chương sau
Canh năm, trời còn chưa sáng, mọi người đã thay nhau chuẩn bị, tiếng trò truyện khắp các nơi trong thành, bên trong phủ Huyền Vũ Đá Quý đang đánh một giấc ngủ thật ngon, không gian tĩnh lặng cho đến khi trời sáng.
Trên bầu trời những tia sáng len lói qua các đám mây để chiếu khắp thành, trước cửa phủ Huyền Vũ mọi người đang tập hợp lại trong đó có Đá Quý, thành chủ Huyền Bá lên tiếng nói.
- Mọi người! Đã chuẩn bị xong chưa? Xuất phát nào!
Mọi người đồng thanh nói lớn.
- Xong rồi! Thưa Thành Chủ!
Cách phủ Huyền Vũ khoảng vài dặm gần cổng phía Tây, khung cảnh của nó là một cánh cổng rộng lớn, có chút cũ nát, dáng vẻ cổ xưa cộng thêm những hoa văn kì lạ, trên thạch đá ở gần đó có một khoảng trống để bỏ thứ gì đó vào, xung quanh có những hộ vệ canh gác nơi đây.
Nữa canh giờ sau, phía trước bọn họ từng nhóm người đi tới, hộ vệ canh gác cúi đầu trước nhóm có mặc bộ đồ Huyền Vũ lên tiếng.
- Thành Chủ!
Người được gọi là thành chủ, ông ta chỉ xua tay tiếp tục bước đến gần thạch đá, đặt một tấm lệnh bài vào, bỗng chốc tấm lệnh bài tan biến, sự rung động xung quanh, cánh cửa gần đó dần sáng lên, những lỗ nhỏ trên cánh cửa hình như cần Tinh Thạch để khởi động, ông ta quay xuống nói với mọi người.
- Ta là Huyền Bá! Như mọi người đã biết, Huyền Lệnh đã được tìm thấy vào hai ngày trước, hôm nay ta sẽ mở ra cánh cổng truyền tống đến Huyền Cảnh. Theo ta được biết thì cánh cổng này chỉ cho người dưới ba mươi tuổi đi vào, nó không yêu cầu tu vi của các vị, bên trong nguy hiểm như thế nào ta không thể biết được, mọi người có quyền được lựa chọn đi hay là không. Thời gian cánh cổng này đóng lại là ba năm sau, nếu mọi người không ra thì sẽ phải đợi mười năm nữa nó mới có thể mở ra, chắc chắn có những lão già vào hai trăm năm trước đã bị kẹt lại cũng có thể họ đã chết. Còn nữa ai chết ở bên trong lag do bản thân quá yếu kém.
Mọi người nghe xong ai cũng đều lo lắng nhưng tài nguyên bên trong không ai biết được.
“Sự tò mò đó của bọn họ làm cho số lượng người đi vào bên trong hơn mấy trăm triệu người, sau này số người chết người chết cũng hơn phân nửa, đều là do một người với biệt danh là Ma Sát giết làm chấn động cả Nhân Tộc.”
Ở Đại Lục Tiên Thiên Thần tuổi thọ của họ được chia như sau. Người thường đến cảnh giới Kim Hóa Đan viên mãn sẽ sống được một trăm năm
Tiên Nhân là cảnh giới Tiên Hóa Thánh họ sẽ sống thêm năm mươi năm, khoảng một trăm năm mươi tuổi thọ.
Thánh Nhân là cảnh giới Tiên Thiên Thánh sẽ sống thêm một trăm năm, khoảng hai trăm tuổi thọ.
Thần được xem là truyền thuyết.
Mọi người ở dưới bàn tán xôn xao.
- Ngươi nghe gì không, bên trong có mấy vị lão già mấy trăm năm trước đấy, họ tu vi sẽ như thế nào, ta thấy lo sợ lắm, mấy người bọn ngươi thì sao?
- Ngươi nghĩ sao họ còn sống sao? Họ ngủm củ tỏi hết rồi, trải qua gần hai trăm năm cơ mà, bọn ta ngu gì không đi, tài nguyên tu luyện không tốn gì cả, lại còn có thể nhận được mấy món truyền thừa cộng thêm vũ khí, có khi hốt được vũ khí Thánh đấy chứ.
- Hắn nói đúng! Ngươi chết nhát đừng vào, bên trong tài nguyên phong phú thế còn không đi, ngươi chờ ai cho ngươi tài nguyên để tu luyện hay sao? Mơ đi!
Thành Chủ Huyền Bá nói xong đưa những Tinh Thạch vào trên lỗ nhỏ của cánh cổng, một vòng xoáy xuất hiện, Linh Khí toát ra làm người ta muốn lao vào ngay lập tức.
Mọi người kéo nhau bước vào bên trong, nhóm người của Tân Gia khuôn mặt căm hận nhìn chằm chằm Đá Quý rồi đi vào.
Mỗi một người được truyền tống đến những nơi khác nhau.
Không gian bên trong tại Tây Nguyên Rừng, ánh sáng được lóe lên rồi xuất hiện một bóng người.
Đá Quý đi vào cùng với Huyền Vệ nhưng lúc ra chẳng có ai đứng gần. Linh Khí nơi đây rất dồi dào, sự tươi mát làm cho cậu muốn tu luyện ngay, cảm giác nơi đây thật tĩnh lặng không như ở Linh Tiên, bước đi nhìn xem xung quanh nó như thế nào.
Tây Nguyên Rừng trải dài là những mảnh cây cao to lớn, đồng bằng cỏ xanh thẳm với hoa tươi mắt, các dòng sông ào ạt chảy qua, khắp nơi trong khu rừng thấp thoáng bóng người. Mọi người thay nhau chém giết Yêu Thú, còn những người tĩnh lặng chỉ mãi mê tu luyện.
Nữa canh giờ sau, Đá Quý đang nằm trên một nhánh cây, cứ tưởng rằng sẽ tu luyện hay đi đánh nhau với Yêu Thú, nào ngờ chỉ an nhàn nằm ngủ.
Dưới thân cây một con Thạch Hầu nhỏ, đang cầm những quả trái cây ném lên, khuôn mặt nó cười vui vẻ nhảy nhót.
Bốp... Bóp...
Cậu đang nằm trên cây bị những hoa quả ném trúng, rớt xuống mặt đất đau đớn.
Bịch...
Đôi mắt Đá Quý dần mở ra, đưa tay xoa mông mình mắng chửi.
- Ui da..! Kẻ nào phá giấy ngủ của ta vậy?
Trước mắc là Thạch Hầu con đang vui vẻ cười và trêu tức, cậu bực mình đứng dậy đuổi đánh nó.
Thế là một người một khỉ đuổi nhau khắp khu rừng, cậu có thể dùng đánh thắng nó trong tích tắc, chỉ là hiện tại đang muốn vui đùa với nó thêm tí nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.