Củi trong lò cháy tanh tách, ngọn lửa đỏ nhảy múa trong lò rèn. Gió thổi qua khiến hoa lửa bay phất phới, cứ như bông tuyết đầu mùa vừa rơi.
Thanh sắt nóng oằn mình trong ngọn lửa, vừa rút ra đã bị đặt lên đe. Chiếc búa trong tay không ngừng nện xuống, phát ra những âm thanh trầm đục.
Tiếng kim loại nặng nề va chạm, át cả tiếng bước chân vội vàng. Thợ rèn vẫn tập trung vào công việc, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”
Người vừa tới hạ giọng nói, không thể che giấu được sự bất ngờ trong lòng: “Sư phụ, là Chung Linh Điêu của Nam Cung gia!”
Nghe thấy ba từ Nam Cung gia, người kia khẽ cười thành tiếng. Tiếng nện búa đã dừng lại, giọng nói có chút xa xăm: “Có lẽ Tiểu Đình sốt ruột lắm, đợi những hai mươi năm cơ mà!”
“Sư phụ, có cần…” Nam tử áo xanh lên tiếng hỏi, có chút không xác định.
“Được rồi, con cứ lui xuống đi, lá thư này, ta sẽ tự mình hồi đáp!’’ Người kia nện nhát búa cuối cùng xuống, rồi cho thanh kiếm vào nước, nóng lạnh gặp nhau, phát ra những tiếng xèo xèo.
…
Trấn Đông Quang là một thị trấn đặc biệt, nằm cách thành Lạc Hạ hơn ba trăm dặm về phía Tây. Những người sáng lập nên thị trấn, là các Luyện Khí Sư*.
*Luyện Khí Sư: thợ rèn vũ khí
Sáu trăm năm trước, trong một lần tìm kiếm mỏ quặng mới, nhóm thợ rèn đã phát hiện ra khu vực này. Ngoài sản lượng trù phú, nơi đây còn có địa thế kỳ lạ, khiến những cơn gió cũng có linh tính đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-cung-can-nhan-duyen/3753791/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.