Đây là một cái sân nhỏ độc lập, Quân Trì Quân Yến lén lút chạy ra, phát hiện cái sân này nằm ở ngang hông ngọn núi, hai người cẩn thận dò xét bốn phía, không phát hiện người nào, vì vậy đắn đo một hồi hai người tự chỉnh chu lại bản thân, quyết định xuống núi, gặp người thì hỏi đường. Mà hai kẻ bắt cóc, bọn họ không biết thân phận chúng, lúc này chẳng có tâm trạng đi tìm hiểu. Kim Hỏa Hoàn của Quân Yến đã gãy từ lúc ở Tông gia, vì vậy sau khi vơ vét vật phẩm bên trong thạch thất, đã chọn một thanh kiếm làm vũ khí, phẩm chất không tệ, tốt hơn so với Kim Hỏa Hoàn, vì thế Quân Yến chẳng còn tiếc cái Kim Hỏa Hoàn bị gãy nữa. Hai người đi dọc theo đường núi, trên núi hầu như không có con đường rõ ràng, Quân Trì toàn đi trúng chỗ gập ghềnh, cho nên Quân Yến đi đằng trước mở đường. Quân Trì nói, “Ngọn lửa bốc ra khỏi người ta, xem chừng rất lợi hại, chỉ là bây giờ khi ta muốn khởi động nó thì lại không được nữa.” Quân Yến quay đầu nhìn vào mắt Quân Trì, nói: “Ca ca, theo ta thấy ngọn lửa đó chính là từ huyết mạch Chu Tước, đối với thân thể chỉ vô ích, tốt nhất không nên tùy ý sử dụng.” Quân Trì mờ mịt hoàn toàn với mấy chuyện này, nghĩ mãi vẫn không hiểu, chỉ cảm thấy trừ ngọn lửa huyết mạch Chu Tước ra, hắn hoàn toàn tìm không được lý do nào khác, tại sao lúc ấy toàn thân mình lại đột nhiệt nóng lên, lực lượng tăng mạnh, hơn nữa còn đánh chết hai tu sĩ Hóa Nguyên kỳ. Đối với chuyện giết chết hai người sống, mỗi khi Quân Trì nhớ tới, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nhưng thiết nghĩ thế giới này lấy cường giả làm đầu, đối phương không chút do dự bắt hắn và đệ đệ hắn, còn muốn đoạt xá Quân Yến, hơn nữa không chút do dự nói muốn đoạt mạng hắn, hành vi của bản thân chỉ xem như tự vệ, sau này hắn phải thiết lập tư tưởng lại một lần nữa mới ổn. Bất quá trải qua chuyện này, Quân Trì càng quyết tâm muốn tu luyện thật tốt thật chăm chỉ, còn phải đi tìm phương pháp nào đó mà hắn có thể tu luyện. Quân Yến kể lại chuyện y đã vơ vét không ít vật phẩm trong thạch thất nói cho Quân Trì, Quân Trì lúc này mới chợt nhớ, liền nói: “Hai tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, trên người hẳn có vài món đồ tốt, ít nhất cái thứ chúng dùng để bắt hai chúng ta rất tốt.” Quân Yến nói: “Nhưng những thứ trên người bọn chúng đã bị thiêu rụi, hơn nữa ta thấy nguyên thần hình như cũng bị thiêu mất.” Quân Trì thấp giọng nói, “Ta không ngờ ngọn lửa Chu Tước lợi hại như vậy. Chẳng qua lửa của ngươi là màu đỏ, còn ta lại đen sì như thế, cảm giác như không cùng đẳng cấp.” Quân Yến khó hiểu hỏi, “Vì sao không cùng đẳng cấp?” Quân Trì cười một tiếng, “Tại ta không có màu đỏ xinh đẹp giống ngươi a.” Quân Yến nói: “Có lẽ bởi vì ngươi là Hắc Chu Tước, còn ta là Hồng Chu Tước chăng.” Quân Trì bị y chọc cười đến vui vẻ, “Còn có loại Hắc Chu Tước này sao? Ta nghĩ chắc cha tùy tiện nhặt một quả trứng về nuôi thì có.” Quân Yến thấy thần sắc ca ca nhẹ nhõm hơn nhiều, hơn nữa còn cười rất vui vẻ, hình như không bị chuyện trong thạch thất gây ảnh hưởng mạnh, nên cũng nhẹ nhàng thở ra. Hai người đi cả buổi trời, mới tới một thôn trấn dưới chân núi. Trên con đường của thôn trấn, tất cả mọi người đều là phàm nhân bình thường, hoàn toàn không thấy bóng dáng tu sĩ. Mặc dù ở Liễu gia, bất cứ một ai cũng có căn cơ tu tiên, nhưng nếu nói về toàn bộ Thiên Nhất thế giới, nhân khẩu chủ yếu nhất vẫn là phàm nhân, tu sĩ chỉ chiếm bộ phận nhỏ, hơn nữa tu sĩ chỉ thường hoạt động ở những nơi có linh khí nồng đậm, cho nên không thấy tu sĩ ở thôn trấn, cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ. Hai người đi rất lâu, đều đã đói bụng cả, cho nên tới một tửu lâu dùng cơm. Quân Yến lớn lên không lùn, mặc dù y chỉ mới tám tuổi, nhưng thoạt nhìn như đứa trẻ mười một mười hai tuổi. Ở thế giới phàm nhân, mười một mười hai tuổi không thể coi là nhỏ, cũng xem như nửa người lớn rồi, ngược lại Quân Trì thoạt nhìn còn nhỏ hơn y một tí, hai người mặc pháp y, trông rất ngăn nắp, cho nên tiểu nhị tửu lâu thập phần nhiệt tình chiêu đãi cả hai, mời Quân Trì Quân Yến lên lầu ngồi. Bây giờ là lúc ăn cơm trưa, cho nên khách khứa ở tửu lâu không ít, hai người không vào nhã gian, chỉ ngồi tại một góc khuất của tầng hai. Quân Trì mang theo túi trữ vật, bên trong có chứa linh thạch, cũng có vàng bạc người phàm hay sử dụng mà lúc trước cha đưa cho hai huynh đệ hắn, cho nên ăn xong không lo không có tiền bạc lưu thông thanh toán. Chẳng qua thức ăn phàm nhân không có linh khí, cho nên không đẹp mắt lắm. Tiểu nhị thuần thục đọc thực đơn, Quân Trì gọi một ít món lúc ở nhà hay ăn, sau khi tiểu nhị lui ra, hắn nhỏ giọng nói với Quân Yến: “Chắc chúng ta phải thuê một cỗ xe ngựa trở về Tông gia, cứ đi bộ như vậy không phải cách hay.” Quân Yến nói: “Ta chưa học cách khống chế pháp khí phi hành, bất quá có biết Độn thuật, đến lúc đó thì mang theo ca ca Độn thuật trở về, so với đi xe ngựa thì nhanh hơn nhiều.” Quân Trì như cũ lắc đầu, “Vẫn nên để dành khí lực bảo vệ tánh mạng đã, hao phí linh lực để Độn thuật, như vậy không tốt đâu. Hơn nữa sử dụng xong, lỡ như gặp phải cao nhân lại muốn cướp bóc hai người chúng ta, lại thêm phiền toái. Ngồi xe ngựa, có thể che dấu tai mắt người khác nữa, thôi thì cứ ngồi xe ngựa đi.” Quân Yến nghe ca ca nói như vậy, cũng khẽ gật đầu. Cái thôn trấn này gọi là Lâm An trấn, lúc hai người tiến vào, đã thấy tên trấn khắc trên ngôi đền. Khi tiểu nhị mang thức ăn lên, Quân Trì liền hỏi hắn: “Nơi này cách Hạ Nguyên Thành có xa lắm không?” Đoán chừng tiểu nhị không ngờ hai thiếu niên trông khá nhỏ tuổi lại hỏi vấn đề này, cho nên sửng sốt một hồi rồi mới đáp: “Khách nhân muốn tới Hạ Nguyên Thành sao? Nơi này cách Hạ Nguyên Thành không gần, nếu cưỡi ngựa đi cũng mất khoảng mười ngày.” Quân Trì hơi hơi giật mình, hắn và đệ đệ bị nhốt trong cái lồng chuông của hai tu sĩ Hóa Nguyên kỳ bảy canh giờ, không ngờ bọn chúng đã đi xa đến vậy. Xem ra bọn chúng đã khống chế pháp khí phi hành, thập phần hăng hái, phàm nhân bình thường chỉ sợ không cách nào tưởng tượng nổi, cũng khó trách phàm nhân thường hay kính ngưỡng tu sĩ. Quân Trì đợi tiểu nhị kia rời đi, rồi mới nói với Quân Yến, “Mặc dù phải tốn nhiều ngày như vậy, nhưng chúng ta vẫn nên ngồi xe ngựa mới tốt.” Quân Yến lúc này đều nghe theo ca ca, cho nên gật đầu đáp ứng. Quân Trì lại giải thích: “Mặc dù lần này chúng ta bị cướp đi, là tại đi ra khỏi Đông viện, nhưng mà, theo lời tên tu sĩ Hóa Nguyên kỳ nói, là có Trình Tử Nga tiếp ứng bên trong nên bọn chúng mới bắt ngươi. Đã như vậy, hai người này và vị chân nhân kia không thể không có quan hệ với Trình gia, mà Trình Tử Nga ở Liễu gia rất ương ngạnh, dù hai ta có ở Đông viện, chỉ sợ nàng vẫn mang người vào bắt chúng ta đi được. Như vậy, Liễu gia cũng chẳng an toàn mấy. Lần này chúng ta bị bắt, không cần vội trở về, cứ để Tông chủ bọn họ sốt ruột một hồi mới tốt, về sau sẽ càng coi trọng an toàn phòng hộ ở Liễu gia, càng thêm quan tâm ngươi.” Quân Yến cảm thấy Quân Trì nói rất đúng, liền đáp: “Ừm, ta hiểu rồi.” Mặc dù là đồ ăn phàm nhân, bên trong không có linh khí, nhưng hương vị quả thật không tệ, lúc hai người ăn no chuẩn bị gọi tiểu nhị tới tính tiền, ngoài hành lang đột nhiên truyền đến một trận ồn ào ầm ĩ, “Gì mà lầu hai không còn chỗ trống, ngươi có biết thân phận đại gia đây không, mau nhanh chóng đi dọn bàn cho ta.” Sau giọng nói đó, vài tên nam nhân cao lớn đi từ dưới lầu lên, tiểu nhị vội lên lầu xin khách nhân bàn khác đã dùng cơm xong rời khỏi, mấy tên nam nhân đó cứ như vậy mà ngồi xuống. Một tên trong số đó to mồm nói: “Nghe bảo Huyền Ấn chân nhân của Trình gia ở Phong Viêm đấu pháp cùng người khác rồi bỏ mình, Trình gia chỉ dựa vào mỗi vị Huyền Ấn chân nhân chèo chống, mới có thể xếp hàng đầu trong Lục đại thế gia, nay Huyền Ấn chân nhân vẫn lạc, Tư Mã gia phương Bắc liền tới Trình gia khiêu chiến, muốn các đệ tử cử hành thi đấu, tranh đoạt khu vực Cửu Linh Sơn.” Một tên khác chen vào, “Như vậy còn đỡ, ít nhất cũng hạ thư khiêu chiến cho các đệ tử tranh đoạt.” Nam nhân kia liền nói: “Hạ thư khiêu chiến thế thôi, kỳ thực đã sớm phái người tiếp cận Cửu Linh Sơn rồi.” Một người từ nãy giờ không nói chuyện bỗng mở miệng hỏi: “Bên trong Cửu Linh Sơn có gì tốt, sao hai nhà lại tranh đoạt nhau như vậy?” Nam nhân to mồm nói, “Dù tạm thời chưa biết có gì tốt, nhưng kể cả như vậy, một tòa sơn mạch lớn thế, linh thú linh thảo bên trong đương nhiên không ít, sao lại không có giá trị tranh đoạt chứ.” Nam nhân đặt vấn đề cũng gật đầu một cái, nói: “Ta cho rằng bên trong có Di Phủ*.” (*) giống giống Di Tích ( là nơi cư trú của tu sĩ hoặc một môn phái tu tiên có tu vi cao, khi tu sĩ hoặc môn phái đó chết – biến mất thì chỗ đó gọi là di phủ) Nam nhân to mồm đáp, “Cũng có khả năng lắm.” Quân Trì nghe xong, cùng Quân Yến liếc mắt nhìn nhau, rất hoài nghi chân nhân muốn đoạt xá Quân Yến, chính là vị Huyền Ấn chân nhân này. Nếu Huyền Ấn chân nhân quan trọng với Trình gia như vậy, chỉ sợ ở Liễu gia, không chỉ có mỗi đồng lõa Trình Tử Nga, mặc dù Trình gia có quan hệ thông gia với Liễu gia, nhưng mà, Trình gia vào ngày sinh nhật của Liễu Thắng Hải đã đến ăn mừng, còn tỏ vẻ vô cùng ân cần, trông rất khả nghi. Hai người lại nghe mấy tên này nói chuyện, biết được Lâm An trấn này nằm trong phạm vi quản lý của Trình gia, bởi vì giao thông không thuận tiện, cho nên chẳng phồn hoa, phàm nhân cư trú chiếm phần lớn, tu sĩ căn bản không lui tới đây. Mà mấy tên đang nói chuyện, thật ra không phải tu sĩ, chỉ là võ giả mà thôi, làm việc bên trong tiểu gia tộc phụ thuộc Trình gia, cho nên biết được một số chuyện nhưng không rõ ràng, cũng không biết nội tình sự thật. Quân Trì Quân Yến trả tiền xong rồi rời khỏi tửu quán, sau đó mướn xe ngựa trở về Hạ Nguyên Thành. Con đường tới Hạ Nguyên Thành không được an ổn lắm, cho nên xa phu muốn theo một đội xe ngựa đi cùng rồi hôm sau xuất phát, đội xe ngựa gồm có các võ giả bảo vệ, như thế trên đường đi sẽ an toàn hơn nhiều. Vì kế an toàn, Quân Trì quyết định hôm sau mới xuất phát, hẹn trước địa điểm thời gian hẳn hoi, Quân Trì Quân Yến liền tìm một lữ điếm khá tốt ở lại qua đêm. Trong phòng, Quân Yến nói với Quân Trì, “Lần này trở về, không thể nói ra chuyện của Trình Tử Nga. Thứ nhất, lời nói hai tên tu sĩ Hóa Nguyên kỳ không thể tin hoàn toàn, mặc dù lúc đấy chúng ta trước mặt chúng không khác gì vật chết, bọn chúng đương nhiên không rảnh nói láo, nhưng cứ ngừa vạn nhất đã; Thứ hai, Trình Tử Nga là cháu gái ruột của mẫu chủ đương gia, cứ nghe lời đồn chủ mẫu đương gia coi nàng như con gái ruột cũng biết, chỉ sợ bà ta sẽ bảo vệ Trình Tử Nga, chúng ta có nói, cũng chỉ tăng thêm mâu thuẫn mà thôi. Hơn nữa nếu cái kẻ muốn đoạt xá chính là Huyền Ấn chân nhân của Trình gia, khi chuyện này bại lộ, Liễu gia sẽ chung sống với bên đó ra sao, ngoại trừ biến thành thù địch, thì còn thế nào? Chỉ sợ Tông chủ coi trọng lợi ích, không muốn chống lại Trình gia, chỉ bảo chúng ta ráng nhịn. Nếu là vậy thì chi bằng không nói.” Mặt Quân Yến không chút thay đổi nói: “Ta biết, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho Trình gia, đặc biệt là Trình Tử Nga.” Quân Trì dặn dò: “Trở về rồi tính tiếp, chẳng qua, ngươi cũng đừng xúc động quá.” Quân Yến khẽ vuốt cằm, thần sắc nghiêm túc biến mất. Hai người dành cả buổi chiều thăm quan Lâm An trấn một phen, buổi tối ăn một bữa cơm phong phú ngon miệng, sau đó mới trở về lữ điếm nghỉ ngơi. Quân Yến vào phòng kiếm chỗ ngồi xuống, Quân Trì quả thực mệt mỏi, ngủ rất trầm. Khi màn đêm dần dần sâu thẳm, hai bóng đen bỗng xoẹt qua phòng ngủ trên lầu hai của Quân Trì Quân Yến, Quân Yến ngay lập tức mở mắt, nhìn Quân Trì đang ngủ say, yên lặng không tiếng động đi đến bên cạnh cửa sổ. Hoàn chương 17.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]