*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảng cách từ thôn Thái Bình đến phiên chợ, nói xa thì cũng không xa, đi bộ hơn nửa canh giờ là tới, nhưng tối qua mẹ Tưởng suy nghĩ lại, sợ hai đứa nhỏ không nổi, vẫn là quyết định dẫn hai người đến chỗ xe lừa của người quen để quá giang đến chợ.
Chủ xe mang họ Lý, là một người đàn ông khá gầy hơn ba mươi tuổi, tay cầm roi da ngồi trước đánh xe, vợ Lý gia ngồi một bên khác ở đầu xe, trên đầu có quấn khăn hoa màu be, trong đám phụ nữ trong thôn thì dáng vẻ cũng được xem như là thanh thú, tính tình bình sinh rất thân thiện, thường ngày thấy mẹ Tưởng trên đường cũng hay chào hỏi vài câu, giờ thấy hai đứa trẻ leo lên xe, không nói lời nào liền lấy ra một cái khăn từ trong lòng ngực, mở khăn ra chọn hai quả trái cây màu đỏ trông giống sơn trà đưa cho hai người. Tô Thiếu Bạch thử cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Vợ Lý gia gật đầu nói cười hỏi, "Ăn ngon không? Là trái cây nhà ta trồng đó." Tô Thiếu Bạch và Tưởng Mạc Ngọc đều gật đầu nói cảm ơn.
Không gian trên xe lừa không lớn lắm, ước chừng đủ chỗ cho bốn năm người ngồi, hiện tại trừ ba người mẹ Tưởng bọn họ ra, còn có một người phụ nữ quá giang xe, nghe đâu là họ Thẩm. Người nọ khoảng bốn mươi tuổi, xương gò má rất cao, dáng người đen gầy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-chi-than-pham-chu-kiem-su/177211/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.