*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. À, chắc không đâu, chắc là nhớ lộn rồi á. Tô Thiếu Bạch lắc đầu, tập trung ăn, tiếp tục hừng hực ăn bánh ngô, phải bổ sung đầy đủ lượng đường mới được. Ầy, sau này có tiền rồi, nhất định phải bảo mẹ Tưởng làm bánh mì thịt [1] cho cậu ăn mới được, cái loại nhiều nước mềm mềm í, ba phần mỡ bảy phần thịt, cắn một miếng là miệng ngập nước luôn! Ai đó nỗ lực nuốt miếng bánh khô khốc trong tay, giữa đau khổ tìm chút niềm vui trong mộng tưởng về tương lai sau này. Tạm nghỉ một hồi, cánh tay của bạn thợ mỏ nào đấy lại có thể hoạt động lại rồi, liền mãn nguyện bắt đầu nhặt búa lên trên mặt đất lên, tràn đầy khí thế "trong tay có búa, ta có thiên hạ". Qua một nén hương, trên tường đá vang lên một tiếng động giòn giã, khối viêm thạch Xích phẩm kia cuối cùng cũng tách ra khỏi tường đá, rơi trong tay cậu. Tô Thiếu Bạch hưng phấn cầm viêm thạch hôn mạnh một cái, cảm xúc dâng trào, đến tận bây giờ thì tâm tình cứ lửng lơ trên không trung của cậu mới thực sự trở lại mặt đất. Mặc kệ có đáng giá bằng mấy tháng tiền thuê nhà hay không, đây chính là khối viêm thạch đầu tiên mà cậu tự mình đào được, cũng chính là thứ căn bản cho cậu sống yên ổn trong thế giới này. Cậu đã có thể tự nuôi sống chính mình rồi, cũng hy vọng mình có thể chăm sóc tốt cho mẹ con Tưởng gia rồi. Nếu không phải trong nhà lúc này thực sự quá túng quẫn, cậu thật sự muốn giữ nó làm kỷ niệm. Nhìn vậy chứ Tô Thiếu Bạch lại là kiểu người thích sưu tầm những vật kỷ niệm lắm, kiếp trước mỗi lần đi du lịch cũng đều tự mình mua vài đặc sản địa phương mang về. Mà mấy tấm vé vào cửa lúc đi du lịch cũng sẽ được phân loại dựa theo thời gian và địa điểm và cất rất kỹ, so với ảnh chụp thì cậu thích cất chúng vào một góc và tự mình hồi tưởng lại những ký ức hơn. Giữa lúc bạn thợ mỏ nào đó còn đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng, ánh mắt đảo qua tường đá, đột nhiên sửng sốt, đám viêm thạch Xích phẩm này lại nhỏ hơn nữa rồi, mà lại còn nhỏ xíu như cái ống trúc vậy á! Lúc trước thì còn có thể cho là nhớ lộn đi, nhưng mà giờ cậu dám khẳng định rồi, vừa nãy trước khi ăn thì đám viêm thạch này ít nhất là bằng quả bóng chuyền mà. Chuyện này là sao? Lẽ nào viêm thạch còn biết tự di chuyển? Cậu nhíu mày nhìn đám viêm thạch Xích phẩm trên tường đá rõ ràng là đã nhỏ hơn rồi, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Huỳnh thạch trên đỉnh đầu lẳng lặng di chuyển giữa không trung, rọi sáng toàn bộ động mỏ. Mà nhìn đám viêm thạch Xích phẩm ở phía dưới, hình như có cái bóng gì đó đang bay qua bay lại thì phải. Cái bóng đó sao lại biết di chuyển vậy chứ? Mà sau khi cái bóng đen kia bay qua, đám viêm thạch này lại trông thiếu hơn phân nửa là sao! Tô Thiếu Bạch kinh ngạc trợn tròn mắt. Trong tường đá có thứ quỷ gì vậy? Lẽ nào nó ở trong đó ăn viêm thạch? Vật gì mà biết trốn trong tường đá ăn đá chứ? Đồng chí thợ mỏ còn đang miên man nghĩ, thì tốc độ nuốt viêm thạch Xích phẩm của bóng đen bên này lại càng lúc càng nhanh, chỉ trong thời gian ngắn cũng đã đem toàn bộ phần còn lại "ăn" hết không chừa một mảnh. "Không thể nào?" Tô Thiếu Bạch xông lên, sờ sờ chỗ tường đá trống không, nghẹn họng trân trối nhìn, đây là viêm thạch Xích phẩm đó, cứ thế mà biến mất hết hả! Bánh mì thịt của cậu! Tiền thuê nhà của cậu! Không đợi cậu có bất kỳ hành động kế tiếp nào, một đốm lửa màu đỏ lớn chưa tới một lòng bàn chân đột nhiên từ trong vách tường xuyên ra, nhào tới khối viêm thạch Xích phẩm cậu vừa mới đào xuống còn đang cầm trong tay. Ngay khi đốm lửa đỏ nho nhỏ kia xuất hiện, không khí trong động mỏ nháy mắt ngưng trệ lại, bầu không khí nóng lên nhanh đến mức tựa như dời non lấp biển, cứ như muốn đem lượng nước dưới da bốc hơi đến khô quắt, nóng người đến độ vô cùng khó chịu. Tô Thiếu Bạch theo bản năng rụt tay về, đốm lửa kia lại như bóng với hình, đuôi lửa nhỏ dài cứ thế mà không ngừng lại kéo dài trực tiếp bay thẳng vào khối viêm thạch Xích phẩm trong tay cậu, chỉ trong chớp mắt, khối viêm thạch to như vậy liền chỉ còn lại phân nửa. Tay phải vừa đau vừa nóng tựa như trực tiếp bị bỏ vào trong lò nướng quay lên vậy, lại gấp đến độ Tô Thiếu Bạch hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải, trong đầu không kịp nghĩ ngợi, tay liền giơ lên đem khối viêm thạch chỉ nhỏ còn như một cây kẹo que cho vào miệng mình. Mà viêm thạch Xích phẩm này ngay khi chạm đến đầu lưỡi cậu thì lại tan rã giữa đốm lửa kỳ quái kia. Phải ăn nó! Một ý niệm bỗng dưng xuất hiện ý niệm trong đầu đồng chí thợ mỏ nào đó, môi theo phản xạ có điều kiện khép chặt lại rồi nuốt cái thứ trong miệng xuống. Một giây sau, cổ họng cậu tựa như có người đem bàn ủi đặt lên, cảm giác thiêu đốt từ trong yết hầu lên tới tận miệng truyền ra đến ngoài, đầu váng mắt hoa, tim như vỡ ra gan muốn nổ tung, lỗ tai ong ong khó chịu, Tô Thiếu Bạch té trên mặt đất, gắt gao che cổ họng của mình, lăn qua lăn qua, đau đến mức cậu chỉ hận không thể dùng búa xé cổ mình ra. Mà máu trong mạch máu tựa hồ cũng biến thành dòng dung nham nóng bỏng, trong nháy mắt muốn đem xương cốt khắp người cậu đốt thành than thành tro, không lâu sau đó, cậu nhắm nghiền hai mắt, đau đến mức hôn mê luôn rồi. (Beta: may em nó là nv chính chứ không là toi rồi) Trong động mỏ trống trải, trên mặt đất có một thiếu niên gầy guộc nằm ngửa không nhúc nhích trông qua như đã chết rồi, nhưng toàn thân lại không ngừng phát ra ánh sáng màu lục và đỏ, luân phiên thay đổi tựa như tranh chấp không ai nhường ai, cuối cùng, ánh sáng lục mạnh hơn, áp chế hoàn toàn ánh đỏ trên người thiếu niên. Sau đó, ánh sáng màu lục chậm rãi thu hồi vào trong cơ thể người nọ, trở lại bình thường như ban đầu. "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch..." Có người vỗ nhẹ gò má cậu thì phải, trên trán cũng có cảm giác mát mẻ thoải mái nữa. Mí mắt Tô Thiếu Bạch run rẩy, cuối cùng chậm rãi mở ra. Vừa mở mắt, cậu thấy ngay gương mặt râu ria đầy mặt của Đỗ Văn và bầu trời đầy sao lấp lánh phía sau hắn. Xem ra ít nhất cũng gần nửa đêm rồi. Đỗ Văn thấy cậu mở mắt, lo lắng hỏi, "Tiểu Bạch, cậu sao rồi?" Trên trán chợt nhẹ bẫng, lát sau liền có cảm giác có một cái khăn mát lạnh chườm lên trán mình, Tô Thiếu Bạch chuyển tầm mắt sang phía người bên cạnh, phát hiện mình đã trở lại ngay cửa động ở chỗ khoảnh sân trên đỉnh núi. Nhưng ngoài dự liệu là không chỉ có Đỗ Văn, vị Chú Kiếm sư áo trắng mão bạc khi trước cũng đang ở cạnh cậu. Khối ngọc bài trên cổ Đỗ Văn cũng không thấy đâu, đoán chừng là đã đập bể để cứu cậu khi nãy rồi. Mấy người Đỗ Tài bọn họ đều núp ở phía sau bàn ở góc đông và nam, vì ngại vị Tiên chủ nọ nên không dám lên phía trước. Trên sân hiện cũng có vài thợ mỏ khác cảm thấy thân thể không khỏe nên mới về trước giờ, cũng đang đứng tụ ở một góc khác rất xa. "Tôi...không sao cả..." Tô Thiếu Bạch vừa mở miệng nói thì cảm thấy cổ họng đau rát, máu tuôn ra khỏi khóe miệng khiến Đỗ Văn lại thêm hoảng sợ. Đỗ Văn vội vàng che cái miệng còn đang muốn nói kia, "Đừng nói nữa, nghỉ ngơi trước đi.", rồi dùng bàn tay to như quạt hương bồ giúp cậu lau vết máu bên khóe môi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lưu lại vài vết đỏ. Vẫn là vị Tiên chủ nọ nhìn không được, bèn đẩy Đỗ Văn ra, tự mình cẩn thận dùng khăn lau sạch mặt Tô Thiếu Bạch. Đỗ Văn đành ngượng ngùng thu tay về. Toàn thân thì nóng hừng hực đầy khó chịu, thậm chí di chuyển ngón tay thôi cũng đau chết được. Tô Thiếu Bạch cắn răng tháo thẻ bài xuống, nhét vào trong tay Đỗ Văn, khàn giọng nói, "Đỗ đại thúc, thúc xuống đó đi đào tiếp đi!" Lại nhìn sắc trời, cậu có thể chắc chắn là hiện tại vẫn chưa đến nửa đêm, mà bộ dạng Đỗ Văn thoạt nhìn cùng thành thạo lắm, nếu vẫn còn thời gian, không bằng lại vào động mỏ thêm chút nữa, đào thêm hai ba cân Bạch phẩm hạ đẳng cũng tốt hơn nhiều. "Cái này..." Đỗ Văn vô cùng do dự nhìn thẻ bài trong tay, gia đình hắn cũng không giàu có, hoàn toàn dựa vào nghề đào quặng này để sống sót. Thế nhưng, đứa trẻ này lần đầu tiền vào quặng đã phải chịu thương nặng như thế một phần cũng là do hắn, nên trong lòng băn khoăn vô cùng. Đều là vì mình quá chú tâm đào quặng mà quên đi tìm Tô Thiếu Bạch, nếu như hắn vẫn đi cùng đứa trẻ này thì hẳn đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thiếu niên áo trắng mão bạc gật đầu nhìn Đỗ Văn, ôn hòa nói nhưng lại không cho đối phương phản bác, "Ngươi đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho cậu ta. Sáng sớm mai sẽ giao người hoàn hảo vô khuyết lại cho ngươi." Nghe thấy Tiên chủ nói như thế, Đỗ Văn cuối cùng cũng đứng lên, chỉnh lại đai lưng, hướng về phía cầu treo. Vẫn còn đến bốn canh giờ mới tới sáng sớm ngày mai, nếu nắm chắc thời gian thì hắn vẫn có thể đi xuống đào thêm chút nữa. Hai người ngồi sau bàn ở phía đông nghe thây tiếng chuông đồng trên cầu treo thì giật mình ngẩng đầu nhìn qua, thấy là Đỗ Văn qua cầu, liền lại yên tâm ngồi xuống bên bàn. Tô Thiếu Bạch nằm trên mặt đất, nỗ lực nhớ lại tình hình trước khi mình ngất xỉu. Có một đốm lửa kỳ dị lớn như nắm đấm nuốt mất hết tất cả viêm thạch Xích phẩm mà cậu phát hiện! Mà cuối cùng thì mình lại nuốt luôn cái đốm lửa đó! Đó là thứ gì thế? Thế mà lại có thể nuốt hết viêm thạch sao? Chẳng lẽ bây giờ nó đang ở trong bụng mình? Nghĩ đoạn, cậu không khỏi muốn tự tay sờ sờ bụng mình. Có điều chỉ vừa khẽ động ngón tay thì toàn thân vô cùng khó chịu như bị ngàn mũi kim châm vào vậy. Khắp người giống như bị ai đó dùng đao cắt trăm ngàn nhát, từng chỗ từng chỗ đều đau đớn không thôi. "Thôi được rồi, cậu với ta xem như là có duyên vậy." Nhìn thấy gương mặt vặn vẹo đầy thống khổ của Tô Thiếu Bạch, thiếu niên kia do dự một chút, rồi từ trong ngực lấy ra một bình sứ cổ dài nhỏ màu trắng, đổ vào lòng bàn tay một viên dược màu nâu to bằng hạt đậu tương, bỏ vào trong miệng cậu, rồi lại cho cậu uống thêm hai ngụm nước, rồi nói, "Ta tên là Tư Đồ Phong, cậu tên gì?" "Tô... Thiếu Bạch." Biết rõ hắn muốn dùng cách nói chuyện phiếm để giúp mình phân tán lực chú ý, Tô Thiếu Bạch cũng nỗ lực phối hợp theo. Viên thuốc kia trượt xuống cổ họng tựa như một dòng suối mát lành chảy qua lòng sông cạn khô, lập tức khiến người ta cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Lại thoáng nhìn thấy trên thân bình đựng viên thuốc có một chữ "Bác" màu lam, Tô Thiếu Bạch đoán chừng đây hẳn là dược hoàn đặc chế của Bác Sơn phái. Thuốc của Tiên chủ thì chắc là tiên dược mà ha? Cậu còn đang muốn nghĩ thêm, chợt có một luồng khí nhu hòa tựa như mang theo mùi vị thanh mát từ dầu bạc hà đem lại, khiến cho vạn vật sống lại, một lần nữa tràn trề sinh lực, toàn thân trở nên thư thái hẳn ra. Tư Đồ Phong giúp cậu đổi khăn chườm trên trán, rồi ngồi xuống cạnh cậu, thuận miệng hỏi, "Ta mười chín tuổi rồi, còn cậu hình như còn chưa tới mười lăm nữa? Vì sao lại muốn đào quặng?" "Kiếm tiền." Cổ họng giờ đã thoải mái nhiều rồi, khi nói Tô Thiếu Bạch cũng không còn cảm thấy đau rát nữa. Tư Đồ Phong hơi ngạc nhiên, quan sát cậu vài lần, nhưng rồi cũng không nói thêm gì nữa. Phàm trần tục thế, hắn đã rời khỏi nơi đó gần mười năm, suốt ngày tu luyện, nên quên đi không ít chuyện. Nhìn lệnh bài đung đưa bên hông người nọ, Tô Thiếu Bạch đột nhiên nghĩ đến, nếu như Tư Đồ Phong là Chú Kiếm sư Bác Sơn phái, viêm thạch này chính là để cho bọn họ dùng, biết đâu mình mình có thể hỏi một chút, ngọn lửa màu đỏ kia rốt cuộc là thứ gì? Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn đối phương, chạm vào đôi mắt đen láy của cậu là cả một bầu trời đầy sao, thần sắc trên gương mặt trẻ con mang theo sự dè dặt, khiến người nhìn cảm thấy có chút thương yêu, "Tôi có thể...hỏi một chuyện không?" Tư Đồ Phong vậy mà không nghĩ tới cậu lại chủ động mở miệng, bèn ôn hòa gật đầu, "Nói đi." "Viêm thạch là thứ...mấy vị Tiên chủ dùng để tu luyện à?" Lời ra khỏi miệng, Tô Thiếu Bạch vẫn là đem hai chữ "mấy người" đổi thành "mấy vị Tiên chủ", dù sao người dân trong thôn trang đều rất kính nể với mấy người ở trên núi, người ngoài như cậu tốt hơn cứ nhập gia tùy tục vậy. "Tiên chủ?" Tư Đồ Phong hình như là lần đầu nghe thấy từ này, sững sờ trong chốc lát, rồi nhịn không được cười rộ lên. Dáng vẻ hắn vốn đã rất xuất sắc rồi, giờ lại cười lên lại càng giống như mộc xuân phong*, vui tai vui mắt, "Khi tu luyện thì quả thực bọn ta phải dùng một lượng lớn viêm thạch." *Như mộc xuân phong: tựa như đứng dưới gió xuân ấm áp. Tô Thiếu Bạch thầm bĩu môi, có chỗ nào buồn cười chứ, không phải là do các người khiến cho mấy người dân trong thôn trang gọi mình như vậy à? "Vậy ngài có biết có thứ gì có thể nuốt viêm thạch không? Ví dụ như lửa chẳng hạn?" Tư Đồ Phong nhíu mày nhìn cậu, "Lửa nuốt lấy viêm thạch? Ý cậu là Thần hỏa?" "Thần hỏa?" Tô Thiếu Bạch nhìn gương mặt tuấn tú của Tư Đồ Phong, vẻ mặt ngây thơ. "Chính là cái này." Tư Đồ Phong mở bàn tay trước mặt Tô Thiếu Bạch, năm ngón tay cong lại một chút, một đốm lửa màu trắng từ long bàn tay hắn bay lên cao xấp xỉ hơn nửa thước. Siêu năng lực hả trời? Ánh lửa chiếu vào trong mắt Tô Thiếu Bạch, rọi sáng khuôn mặt kinh ngạc của cậu. Bàn tay không tự chủ mà nắm chặt lại, Thần hỏa, lẽ nào đốm lửa cậu nuốt lấy còn đang ở trong người? Nó cũng có thể phóng ra ngoài giống như của Tư Đồ Phong? oOo Chú thích: [1] bánh mì thịt: thực ra chỗ này nguyên gốc là 肉夹馍, hán việt là nhục giáp mô, thường được gọi là bánh mì Rou Jia Mo, đây là một loại bánh hamburger, nhưng là là burger ver Trung Quốc (=v=),bánh burger này thịt được kẹp giữa 2 miếng bánh dẹp, gọi là vỏ bánh bao (mà Ngạn cũng không chắc có phải là vỏ bánh bao không nữa),món này là một món ăn vặt có xuất xứ từ Thiểm Tây, sau lan rộng ra khắp Trung Quốc. Vì Ngạn muốn Việt hóa luôn từ này và cũng vì thấy món này trông qua thì không giống burger mà giống bánh mì thịt hơn, nhưng mà cũng không giống hình dạng bánh mì thịt lắm, rồi lại nhớ bánh mì thịt cũng có nhiều hình dạng, nói chung là bánh mì (hình dạng gì cũng được) kẹp thịt, nên gọi bánh mì thịt cho nhanh gọn lẹ vậy. ( =)))))))) Hình minh họa bên dưới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]