*Mê chướng: ý chỉ chướng ngại vật, hoặc thứ ngăn trở mê hoặc lòng người, ở đây từ mê chướng chính là đang nói luồng khí đen, hay sương mù đen
Thanh Xích Tiêu mang theo hai người lơ lửng phía trên, tuy rằng tỏa sáng rực rỡ, nhưng chỉ có thể cố gắng chiếu sáng được một khoảng một trượng, xung quanh sương đen lượn lờ, hoàn toàn mờ mịt, cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy. Tô Thiếu Bạch cảm thấy cả người như bị nhúng trong hồ nước đá, toàn thân ớn lạnh, bèn vội vàng sử dụng phương pháp mà Nam Cung Hạo dạy mình lúc ở trong Bí cảnh Bích Lạc, vận chuyển linh khí bao quanh thân mình, ngăn cản khí lạnh. Cứ như hơi nóng hừng hực cảm nhận được bên ngoài di trận mấy giây trước đều là ảo giác. Nam Cung Hạo nắm chặt cổ tay Tô Thiếu Bạch, kéo cậu về phía mình. Sữa Bò cảnh giác dựng đứng lỗ tai, che chở bên còn lại của Tô Thiếu Bạch, còn Bạch Chuẩn thì chẳng biết đã bay đi nơi nào.
Dù không thể thấy rõ ràng, Nam Cung Hạo lại kiên định bay về một hướng, Tô Thiếu Bạch thầm đoán, nguyên nhân hẳn là vì kim chủ đại nhân có thể dùng thần thức tra xét xung quanh.
Sương đen lượn lờ xung quanh khiến người cảm giác sợ hãi không thôi, tựa hồ có một thứ gì đó xấu xa giấu mình trong bóng tối, chực chờ thời cơ lao ra. Tô Thiếu Bạch nuốt nước bọt, lặng lẽ lấy Ngô Câu từ trong nhẫn trữ vật ra.
"Ting!" Cảm nhận được sự tồn tại của Ngô Câu, hào quang của Xích Tiêu rực lên, mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-chi-than-pham-chu-kiem-su/1593050/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.