*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngụy Vô Pháp không nhìn dực hổ nào đó còn đang không vui, tiếp tục kéo cái móng đầy thịt lại mà xoa nắn, "Động phủ của ta ở phía trên ấy, bảo Lục Thiên chở hai ngươi một đoạn nhé?"
Nghe thấy đề nghị của hắn, dực hổ quay đầu, con ngươi như thạch anh tím trông mong nhìn Tô Thiếu Bạch, dáng vẻ rất chi là cam tâm tình nguyện.
Chú Kiếm sư Lục phẩm gật đầu, nếu không cần phải quay lại cái tòa thành quỷ quái đó thì không còn gì tốt hơn. Quay người lại lo lắng nhìn kim chủ đại nhân, thấy sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, bèn ngồi xuống kiểm tra hơi thở ngay mũi, may mà xem như là ổn định, chẳng biết có phải đan dược khi nãy đã phát huy tác dụng không. Không dám đặt toàn bộ hy vọng vào Ngụy Vô Pháp, Tô Thiếu Bạch lấy trong trữ khí một tín phù Phượng Nhị từng đưa cho cậu rồi viết lời nhắn, mong là sau khi Phượng Nhị và Hạ Mạt nhận được tín phù thì tới kịp.
Ngụy Vô Pháp đến gần, cau mày nhìn, "Trúng Bài Vân chưởng của Ngụy Vô Thiên mà còn sống? Tên này thật sự chỉ mới có sơ kỳ Nguyên Anh à?" Ngụy Vô Thiên sắp tiến vào kỳ Đại Thừa, Bài Vân chưởng là tuyệt học của hắn, đừng nói là sơ kỳ Nguyên Anh, cho dù là sơ kỳ Hóa Thần, bị hắn vỗ chỉ có một đường chết mà thôi, còn cái tên Kiếm tu trước mắt này sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-chi-than-pham-chu-kiem-su/1593033/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.