Đêm khuya thanh vắng, gió thổi cánh rừng xanh mát, trăng non tựa như lưỡi câu. Núi Thám Nguyệt nương theo ánh trăng tựa như phản chiếu lại ánh nước, cảnh sắc trong lành.
Người đến là khách, vả lại Liên Vi Sơn có thân phận đặc biệt, dù có là Văn trưởng lão cũng không tiện mở miệng, chỉ đành thông báo cho Chưởng môn. Liên Vi Sơn đồng ý ở lại, vậy an toàn của Tô Thiếu Bạch cũng không thành vấn đề, Chưởng môn sảng khoái đáp ứng, còn căn dặn Văn trưởng lão, nếu Kiếm tu đại nhân có cần gì đều có thể nói thẳng với hắn. Liên Vi Sơn không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là rất vừa ý với thác nước mấy ngàn thước treo từ trên đỉnh núi đổ xuống của núi Thám Nguyệt, nhưng hắn không thích đỉnh núi, nên chọn một động phủ tại sườn núi phía đông gần vị trí thác nước nhất, cách động phủ của Tô Thiếu Bạch chỉ khoảng vài chục bước chân.
Dưới ánh trăng, chủ nhân có khuôn mặt đỏ rực ôm cục lông đỏ móng trong lòng, cuối cùng cũng thoát khỏi động phủ kế bên, trở lại động phủ của mình trong tình trạng kiệt sức, vô cùng thê thảm. Ba năm sau mới diễn ra đại hội Bách Khí, hôm nay mới là ngày đầu tiên, nếu như tôn sư đại nhân ở cùng mình trong ba năm, vậy thời gian sắp tới thế nào đây? Nhưng mà sau này có đến núi Vấn Kiếm cũng thế thôi, căn bản trốn không được. Rốt cuộc trước kia Kiếm tu đại nhân sao lại có thể chịu đựng nổi thế? Tô Thiếu Bạch xoa gò má mình, hận không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-chi-than-pham-chu-kiem-su/1592995/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.