Nam Cung Hạo hạ xuống cửa hầm mỏ, khó hiểu nhìn Tô Thiếu Bạch mặc áo trắng cổ bạc, "Sao ngươi lại ở đây?" Đệ tử mới của Bác Sơn phái không phải trước mắt tập trung tu hành ba tháng à?
Tô Thiếu Bạch yên lòng thở dài một hơi, quen thuộc leo lên trên phi kiếm của thần tài, giờ thì tốt rồi, không cần lo chuyện ngủ ngoài trời nơi núi hoang dã nữa. Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, cậu cúi đầu nhìn áo trắng cổ bạc của mình, chợt bừng tỉnh, xem ra thần tài còn chưa biết chuyện mình đã trở thành đệ tử Bác Sơn phái, tự hào ưỡn ngực báo tin vui, "Bây giờ ta là đệ tử nhập môn của Bác Sơn phái đó!" Môn phái Chú Kiếm sư đệ nhất thiên hạ đó!
Cho nên mới hỏi ngươi tại sao lại ở chỗ này! Đôi môi mỏng của Nam Cung Hạo mím chặt, chân mày anh tuấn cũng nhíu lại. Bạch Chuẩn đáp bên vai y, nghiêng đầu tò mò đánh giá ai kia đang vui vẻ.
"À, hôm nay ta đến đào quặng!" Tô Thiếu Bạch thấy đối phương bất động, đành cân nhắc từ mà tiếp tục nói.
Đào quặng? Hắn là đệ tử mới chứ không phải thợ mỏ, không cố gắng tu hành sao lại chạy loạn khắp nơi? Lẽ nào... Chân mày Nam Cung Hạo nhíu chặt hơn, trong con ngươi chợt sắc bén lại, "Ngươi bị người bắt nạt?"
Bắt nạt? Tô Thiếu Bạch vội vã xua tay, đến hầm mỏ là chuyện tốt cầu còn không được đó, một tháng mới có thể đến một lần đó.
Không phải là bị bắt nạt? Vậy tới hầm mỏ làm cái gì? Đào quặng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-chi-than-pham-chu-kiem-su/1592962/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.