Chương trước
Chương sau
*Chú thích tên chương: nguyên văn là Vô sự bất đăng Tam Bảo điện, Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, gồm những nơi như chánh điện gọi là Đại Hùng Bảo điện, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và nơi người tu hành nghỉ ngơi là tăng phòng. Đây đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo.
Đọc một hơi mấy trang liền, cuối cùng cậu cũng hiểu được cơ bản về Chú Kiếm sư, hoặc có lẽ là nghề luyện khí sư.
Thật ra, bắt đầu từ lúc thần hỏa thăng cấp lên Xích phẩm, người tu luyện có thể điều khiển thần hỏa luyện tập chế tạo linh khí. Trong quá trình luyện khí, dùng một câu ngắn gọn để nói thì đó chính là dùng linh nguyên lực khống chế thần hỏa dung luyện khí thạch, từ đó rèn thành hình dạng linh khí muốn tạo. Có điều, khi làm có ba chỗ dễ thất bại nhất.
Một là thần hỏa. Độ lửa mạnh yếu và thời gian khống chế đều rất quan trọng, mạnh quá thì sẽ đốt vỡ khí thạch dùng làm nguyên liệu, nhẹ quá thì không hoàn toàn luyện thành được. Chỗ đó thực ra so với nấu nướng rất giống nhau, tức là lửa phải vừa đúng.
Thứ hai là nặn hình. Không chỉ là hình dạng linh khí, mà còn có cả linh lực ẩn chứa bên trong linh khí và trận pháp tương ứng. Chính bởi vì có linh lực bên trong, linh khí mới có thể phối hợp qua lại với người nắm giữ trong lúc vận dụng để đạt được hiệu quả tốt nhất. Nói vậy thì trong quá trình rèn linh khí, làm sao để cất giữ hoặc dẫn nhập hoàn toàn linh lực và trận pháp, vẫn là chuyện mà mỗi một Chú Kiếm sư phải tìm hiểu không ngừng. Nếu như phẩm chất hoặc tỉ lệ linh lực ẩn chứa trong linh khích không đạt tiêu chuẩn, thì cho dù bề ngoài có đẹp đẽ đến đâu, cũng chỉ có thể trở thành một phế khí được chạm trổ tinh xảo mà thôi.
Thứ ba là thần thông. Mà về điểm này, những gì sách viết khá là khó hiểu, sách nói nếu như Chú Kiếm sư có thể "nhìn thấy thiên cơ, thuận theo địa ý, nắm được cơ duyên của trời đất", sẽ chế tạo ra linh khí mang "thần thông" khác biệt. Mà nói về "thần thông" của linh khí, các Chú Kiếm sư cũng không thể đoán trước, chỉ vào thời khắc luyện thành linh khí mới có thể biết được.
Linh khí cũng không nhất định phải có chứa "thần thông", tiếc rằng, bởi vì cố gắng tìm kiếm "thần thông" mà trong thời khắc cuối cùng khi luyện khí, rất nhiều Chú Kiếm sư thường dao động tư tưởng, cuối cùng thất bại trong gang tấc, luyện thành phế khí. Tô Thiếu Bạch nhận ra, mấy thứ như "thần thông" này có hơi giống thuộc tính kèm theo, hay nói cách khác chính là lúc bạn luyện chế cái món này, nếu như có thể thuận theo quy tắc nào đó trong trời đất, thì nó sẽ thưởng thêm điểm cho bạn, mà việc sinh ra biến hóa cũng không thể đoán được.
"Thần thông" thể hiện ra cũng vô cùng đa dạng, ví dụ như kèm theo thuộc tính tấn công hoặc phòng ngự, có thể tự động nhận chủ, mà trong truyền thuyết, thậm chí có loại "thần thông" có thể thuận theo sự gia tăng tu vi của người dùng mà lên cấp! Linh khí như thế này sẽ ngang ngửa với cấp mình tu luyện khi đó, quả thực là vô cùng kỳ diệu. Xác suất xuất hiện "thần thông" cũng không cao, khi Chú Kiếm sư luyện khí, năm chọn một, đổi lại thành xác suất hai mươi phần trăm tạo thành thần thông.
Nói chung thì nếu Chú Kiếm sư muốn luyện chế thành công một món linh khí hoàn mỹ, chỉ có thể tự mình ngộ ra trong lúc không ngừng tìm hiểu và tu tập luyện chế, thiên phú và cần mẫn, thiếu một cái cũng không được.
Bởi vì thứ mà thần hỏa Xích phẩm luyện thành chứa linh lực có phẩm chất không đạt tiêu chuẩn Bạch phẩm, nên không thể gọi là linh khí thực sự được. Bạch phẩm là linh khí chứa linh lực có tiêu chuẩn phẩm chất thấp nhất. Điều này cũng chứng thực được suy đoán khi trước của Tô Thiếu Bạch, phẩm cấp của viêm thạch, nhìn bên ngoài thì là màu sắc, nhưng thật ra phẩm chất cao thấp của linh lực lại ẩn chứa bên trong. Mà mỗi cấp phẩm chất, thực ra chính là hàm lượng linh lực được chia ra làm ba mức từ ít đến nhiều.
Nếu thần hỏa Xích phẩm có thể luyện chế ra đồ vật, Tô Thiếu Bạch ngẫm nghĩ định đợi đến sau khi có thể thuần thục điều khiển lửa của thần hỏa thì đi thử một chút vậy, linh khí thì tạm thời không được rồi, nhưng chế tạo dao bếp vừa tay hay mấy cái khuôn làm bánh ngọt chắc cũng có thể thử mà ha? Nếu mà thuận lợi, không chừng cậu còn có thể chế thêm mấy thứ như lò nướng chẳng hạn, thế thì việc nướng một cái bánh ngọt mấy tầng cũng không còn là mơ nữa. Nếu như có thể dùng nó để buôn bán, cậu nhất định sẽ độc quyền luôn trong cái thế giới này. Đến khi đó, kiếm thật nhiều đồng tệ còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Cho dù sau này nếu tu tiên có gặp trở ngại, thì cứ mở rộng mặt tiền cửa hàng thành đại lý chiếm lĩnh đại lục Đông Hoàng, cái này cũng xem như là độc quyền mà ha!
Giữ lúc đắm chìm trong mộng đẹp làm đồ ngọt của mình, cuối cùng rồi cậu cũng mỉm cười đi ngủ. Trong đầu vẫn bay qua bay lại câu nói đầu tiên mà bếp trưởng làm bánh ngọt đã nói với cậu, biết làm đồ ngọt giúp cho tâm trạng con người ta tốt hơn.
Buổi sáng khi rời giường, Tô Thiếu Bạch ở trong sân vườn bắt đầu tập hít đất đặng làm nóng người. Thân thể cậu bây giờ quá yếu, phải tăng cường rèn luyện. Hồi đầu còn muốn bảo mẹ con Tưởng gia cùng nhau rèn luyện để nâng cao sức khỏe, nhưng mà ngay cả mấy động tác tập thể dục theo nhạc cậu còn quên tuốt luốt, cuối cùng thấy không nhất thiết bảo cả nhà đứng tấn nữa, nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi.
Mặc dù mẹ con Tưởng gia không hiểu cậu đang muốn làm gì, nhưng cũng không quấy rầy cậu, bèn trốn trong sân sau tưới nước ngắt cỏ dại, chăm sóc vườn rau. Nói là vườn rau, cũng là nói khoảnh đất 30m2 xung quanh được phân rãnh trồng mấy món rau cải như dưa chuột, cải trắng, cà tím và đậu que. Tô Thiếu Bạch lén ngắt một trái dưa leo, nơi này gọi là dưa xanh, rồi chia cho Tưởng Mạc Ngọc cùng ăn, mùi vị không khác mấy với dưa leo. Dưa xanh và cà lùn, cũng chính là cà tím trong mắt Tô Thiếu Bạch, hai món này mấy ngày nữa là có thể hái xuống rồi, mà do mẹ Tưởng chăm sóc thì dĩ nhiên lại kỹ càng hơn.
Ăn sáng xong, mẹ con Tưởng gia vẫn theo lệ cũ thêu thùa trong sân, Tô Thiếu Bạch nhồi nhét một mớ đồ rồi lại đi đến bên bờ suối gia tăng tình cảm với Pudding.
Khỏi phải nói, cả một buổi sáng này Pudding và cậu vô cùng "vui vẻ" sản xuất không ít mấy hạt gạo than màu cà phê, trong đó có mất hạt giữa màu cà phê thậm chí còn có chút khô vàng. Nhìn mấy hạt gạo này, Tô Thiếu Bạch vui mừng cảm thấy bọn họ chỉ còn cách thành công một bước ngắn nữa mà thôi.
Tối qua đọc qua Luyện Chú phổ, cậu càng cảm thấy mình phải luyện cho Pudding cách khống chế sức lửa sao cho tốt nhất, tuy cả một chương dài lê thê trong sách nói không ít tới việc làm sao để lấy linh nguyên lực điều khiển ý cảnh của thần hỏa, nhưng kết lại thì cũng chỉ có tám chữ mà thôi, "Lòng tự do nghĩ, thoải mái điều khiển".
Hiện tại tạm thời cậu không biết điều động linh nguyên lực thế nào, nhưng vẫn có thể cùng bạn học Pudding nghiêm chỉnh nghiên cứu làm cách nào để nướng cho tốt hạt gạo!
"Cố lên, cố lên, Pudding, kiềm chế nào, chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi!"
"Phụt!" Lại biến thành than.
Buổi trưa trở về Tưởng gia, trong sân chợt có một vị khách không ngờ tới. Chính là một vị phu nhân mặt tròn tròn, khoác một lớp áo choàng ngắn màu hồng phấn, tóc mai vấn cao, trên trâm cài còn khảm trân châu ánh bạc, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, đang trò chuyện với mẹ Tưởng rất vui vẻ.
Tô Thiếu Bạch giật mình đứng sững ở cửa, từ ngày ba Tưởng qua đời, cậu chưa từng thấy người thứ tư nào trong căn nhà này.
Mẹ Tưởng buông bàn tay đang thêu mà gọi cậu, "Đứng ở cửa làm gì thế, mau đến đây, Tam tẩu Đỗ gia chờ con nãy giờ."
"Đợi con?" Tô Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, người này chính là vợ của Đỗ Văn, chính là cái vị phu nhân mặt tròn tròn xấu hổ cho cậu trứng gà lần trước. Tối qua là Đỗ Văn mở cửa, Tô Thiếu Bạch vẫn chưa thấy nàng, nên nhất thời không nhớ ra. Cậu đến cạnh người phụ nữ đó, "Thím, Đỗ đại thúc tìm tôi có việc à?"
Phu nhân cắn môi cúi đầu, dáng vẻ dường như khó mà mở miệng.
"Thím, thím có chuyện gì cứ nói thẳng, Đỗ đại thúc đã giúp con rất nhiều lúc ở trong hầm mỏ, có việc cần bảo tôi thì con nhất định sẽ hết lòng mà." Trước đây Đỗ Văn không nói lời nào đã giúp cậu tránh được phí dẫn đường năm cân viêm thạch, Tô Thiếu Bạch vẫn luôn nhớ kỹ.
Người phụ nữ do dự một chốc, rồi mở miệng, "Ta có chút việc muốn nhờ con, ông nhà ta không bằng lòng, nhưng ta vẫn muốn đến hỏi con một chút."
"Thím, thím nói đi, tôi nghe mà."
"Nhà mẹ ta họ Trương, là người trấn Thanh Thủy, trong nhà cũng coi như có chút sản nghiệp. Ta với Đỗ đại thúc con...hồi trước trong nhà không đồng ý, hai năm này mới trở lại bình thường qua lại với nhau. Hai mươi sáu tháng này là thọ thần* sau mươi tuổi của cha ta, cha ta ông ấy không có sở thích gì ngoài thích ăn đồ ngọt. Hằng năm ta với mấy huynh tỷ đều vắt óc tìm kiến để hiếu kính với người. Cũng không phải sợ con cười chê gì, ông nhà ta ở nhà mẹ...vẫn không được lòng lắm, mà về phương diện ăn uống thì người trong thôn ta quả thực không được xem trọng như trấn trên, hôm qua con đến đưa ta có ăn mấy miếng thạch....thạch...."
*thọ thần: sinh nhật, vì trong này lấy bối cảnh cổ đại, nên Ngạn nghĩ để thọ thần cho hợp cảnh
Tưởng Mạc Ngọc nói chen vào, "Thạch hoa quế*."
*khúc này cần giải thích một chút, thực ra đến tận giữa chương 22, Tiểu Bạch và mẹ Tưởng đều gọi là quế hoa cao, tức là bánh hoa quế, nhưng từ đoạn Tiểu Bạch lấy đồ ăn ra thì lại chuyển cách gọi thành thủy tinh quế hoa cao, tức là thạch rau câu hoa quế (gọi tắt là thạch hoa quế),trước Ngạn không tìm hiểu kỹ nên đã cho rằng bánh hoa quế và thạch hoa quế đều là một, nhưng thực chất thì không phải. Tuy nhiên, khi nói về hoa quế cao thì đa số đều nghĩ đến thạch hoa quế, nên trong truyện này, hai cách gọi bánh hoa quế hay thạch hoa quế đều là chỉ về một món. Nhưng mà vì để theo sát bản raw, chỗ nào ghi là thủy tinh quế hoa cao thì Ngạn sẽ để là thạch hoa quế, còn không có thì vẫn giữ nguyên bánh hoa quế
Người phụ nữ vội gật đầu, chóp còn thấm chút mồ hôi, "À thì, thạch hoa quế ấy, tinh xảo đẹp mắt, quả thực ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, ta chỉ muốn, xin cậu chỉ ta cách làm món này, coi như là giúp ông nhà ta đặc biệt chuẩn bị quà mừng thọ cho cha ta, cũng là để ông ấy vui vẻ."
Tô Thiếu Bạch giật mình, không nhịn được mà rũ mắt, chỉ là một món ăn vặt mà thôi, thực sự có thể giúp Đỗ đại thúc sao? Hơn nữa keo bong bóng cá cũng không còn, lẽ nào phải nghĩ cách lại đi bắt thêm mấy con cá nữa à?
Người phụ nữ thấy đứa trẻ trước mặt trầm mặc không nói, tưởng đối phương không chịu giúp, bèn đỏ mặt đứng dậy, "Ôi, là ta làm khó rồi, xin lỗi, ta về liền đây."
"Thím, thím đừng vội, nguyên liệu làm món đó đã dùng hết rồi, tôi đang muốn dùng thứ khác thay thế." Tô Thiếu Bạch vội vàng ngăn nàng lại.
"Cậu đồng ý giúp ư?" Người phụ nữ mừng đến mức bấu chặt chiếc khăn trong tay, hai mắt sáng rỡ.
"Chút chuyện nhỏ này, tôi đương nhiên sẽ giúp, có điều nguyên liệu có chút vấn đề. Hay là thím cứ nói cho tôi biết khẩu vị và sở thích của ông ấy một chút đi? Để tôi xem còn có món nào thích hợp hơn không."
"Cậu còn có thể làm món khác ư?" Đỗ Tam tẩu cả kinh tròn mắt, "Bất kể nguyên liệu gì, cậu không cần lo nghĩ, chiều nay bảo ông nhà ta dẫn cậu đến trấn Thanh Thủy mua, mấy cái này trên trấn đủ hơn ở chợ phiên nhiều."
Tưởng Mạc Ngọc vừa nghe thấy sắp lên trấn, lập tức giậm chân, "Con cũng muốn đi!"
"Đừng chộn rộn, ca con phải đi có việc, không có thời gian chăm sóc con đâu." Mẹ Tưởng nghiêm mặt trách cô bé, không muốn làm khó Đỗ Tam tẩu.
Đỗ Tam tẩu xoa đầu Tưởng Mạc Ngọc, "Vậy cùng đi đi, mọi người cứ chuẩn bị, đến chiều hai nhà chúng ta cùng lên trấn đi dạo."
"Vậy sao được?" Mẹ Tưởng còn muốn từ chối.
Tảng đá đè nặng trong lòng Đỗ Tam tẩu cuối cùng cũng rơi xuống đất, cả mặt thoải mái, "Cứ nghe ta, cùng đi đi, giờ cứ ăn cơm cho no, lát nữa thì đến cửa phía đông thôn nhé."
Đối với cái bước ngoặt thần kỳ này, thực ra thì Tô Thiếu Bạch cũng rất hưng phấn. Vốn cậu cho rằng ít nhất phải hơn tháng sau mới có cơ hội khuyên mẹ Tưởng dẫn mình đi xem trấn Thanh Thủy. Cả một nhà ăn trưa qua loa, thay đồ sạch sẽ rồi rời khỏi nhà.
Mà lại khéo sao, vừa ra khỏi cửa thì đụng phải vị phu nhân họ Thẩm từng đồng hành kia, "Ồ, Tưởng gia, mọi người muốn ra ngoài à?"
"Lên trấn có chút việc ấy mà." Mẹ Tưởng không mặn không nhạt mà đáp, cài then cửa nhà. Không biết vì sao, Tô Thiếu Bạch luôn cảm thấy thái độ người phụ nữ này hình như có chút thù hằn không rõ với mẹ Tưởng.
Xe ngựa của cả nhà Đỗ Văn lớn hơn xe lừa hôm trước rất nhiều, tốc độ chạy cũng nhanh. Con trai Đỗ Văn tên là Đỗ Hổ, năm nay mười ba tuổi, người cũng như tên, mắt to mày rậm, dáng vẻ kháu khỉnh, tính khá giống với Đỗ Tam tẩu, có chút ngại ngùng. Tô Thiếu Bạch cố gắng bắt chuyện với nó, cả đường đi xóc nảy xem như cũng khá quen rồi.
Cứ thế, xe ngựa đi khoảng độ hai canh giờ, đến khi trời ngả về tây, mới nhìn thấy cửa thành trấn Thanh Thủy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.