Chương trước
Chương sau
Ba người ngồi ở trên phi thảm Tuyệt Mệnh nhắm mắt đả tọa trực tiếp đi về hướng Đông, đi khoảng chừng tới giờ Tý tối hôm đó, bọn họ đã thấy ở dưới Hoả lưu tinh ánh ra một mảnh sương mù màu đen dày đặc. Vốn là vào buổi tối bọn họ không thế hành động, nhưng bởi vì có lông Kim Ô và vảy Nguyên Long của tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư che chở, bọn họ không bị Hoả lưu tinh đập trúng, nhưng còn thưởng thức một chút cảnh sắc mỹ lệ của sao chạy mưa lửa vào buổi tối. Đương nhiên, nếu như những Hoả lưu tinh này không thỉnh thoảng đập lên trên người bọn họ, vậy thì càng tốt hơn.
Chẳng qua lúc này, Nguyên Tu Vân nhìn quái vật lớn trước mắt hoàn toàn không có một tí tâm tình thưởng thức cảnh sắc, mặc dù bọn họ trước đó ở trong lòng ít nhiều làm tưởng tượng nhưng khi bọn họ thực sự thấy được cái gọi là "Cái chắn Đông Hải", ba người đồng thời ở trong lòng cảm thấy bọn họ bị người chim và người cá tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư liên hợp gài bẫy ——
Ở trước mặt bọn họ chính là khuếch đại vô tận, màu đen như là mê chướng vô bờ, sương mù cuồn cuộn giống như quái thú sương mù làm người ta đang gầm thét giãy dụa, chỉ cần ngươi đi vào nó sẽ đem ngươi thôn phệ hoàn toàn, khiến ngươi không còn cách trở về. Mà ở trong sương dày còn thỉnh thoảng truyền đến từng đợt gào to quỷ dị kỳ lạ, nếu có trẻ nhỏ ở đây nhất định sẽ bị âm thanh này doạ cho gào khóc.
"Không cần nói cho ta tiếng gào này chính là các yêu thú?" Sắc mặt Sặc Sỡ có chút trắng bệch, hắn vuốt ve cánh tay của mình biểu thị rất không vui: "Ta có thể bảo đảm, Hải yêu này tuyệt đối tuyệt đối là ăn thịt! Chúng ta thực sự phải thả chúng nó đi ra ư? Ta cảm thấy việc đó và muốn chết không khác biệt lắm, người bình thường cũng sẽ không lựa chọn làm như thế, các ngươi cảm thấy thế nào!"
Nguyên Tu Vân nghe vậy khóe miệng nhịn không được giật một cái, y liếc mắt nói: "Chuyện này từ đầu tới đuôi không phải chúng ta chủ động biết không? Thế nhưng dù thế nào, ngươi đáp ứng chuyện của người khác bao giờ cũng phải làm, nếu như ngay từ đầu không đồng ý thỉnh cầu của người chim và người cá, vậy hẳn là giờ này chúng ta đã ngủ ở trên đảo rồi."
Sặc Sỡ buồn bực thở dài, hắn quay đầu lại nhìn về phía Dịch Nhiên, muốn nhìn coi vị này có cùng ý nghĩ với hắn hay không? Kết quả vô cùng im lặng phát hiện vị kiếm tu này vậy mà đã bước vào trạng thái vô cùng hưng phấn chuẩn bị chiến đấu, thật giống như không kịp chờ đợi muốn đánh một trận.
Ta nên nói quả nhiên không hổ là đại yêu Kim Ô ư? Sặc Sỡ liếc mắt. Sau đó chợt nghe Dịch Nhiên mở miệng: "Đem lông Kim Ô lấy ra, giờ chúng ta sẽ bắt đầu hành động đi!"
Sặc Sỡ cả người run run một cái vội vàng nhìn về phía Nguyên Tu Vân, rất sợ y thực sự giống như lời nói của Dịch Nhiên trực tiếp đem lông Kim Ô lấy ra chuẩn bị phá một mảnh cấm chế sương mù dày đặc này, chẳng qua cũng may vị này cuối cùng cũng tương đối ổn định không ngốc, thực sự lấy ra lông Kim Ô, nhưng lại liếc mắt rất không cho Dịch đại Kim Ô mặt mũi, giận mà không dám nói gì.
"Ngươi đang đùa ta hả? Ngươi xem coi bầu trời lúc này còn rơi xuống Lưu tinh hỏa vũ kìa, giờ Tý lại là âm khí thịnh nhất, chúng ta tối lửa tắt đèn đối với một mảnh sương dày này rất dễ bị luống cuống, lúc này dùng lông Kim Ô bài trừ cấm chế, ngươi bị gió biển thổi cho ngu người rồi sao?"
Dịch đại Kim Ô bị đạo lữ nhà mình giễu cợt hơi dừng lại, sau đó cảm thấy đạo lữ nói rất có đạo lý, bọn họ vẫn nên chờ ban ngày gió êm sóng lặng lại bài trừ cấm chế tương đối chiêm ưu thế hơn, vì vậy Dịch Nhiên chặc một tiếng, dùng một loại ánh mắt "Thâm tình" nhìn sương mù dày đặc một lúc lâu, khiến Sặc Sỡ cảm thấy vô cùng im lặng, mới nhắm mắt lại yên lặng ở trên phi thảm Tuyệt Mệnh đả tọa.
Sặc Sỡ thở phào nhẹ nhõm. Nguyên Tu Vân lại có chút ngạc nhiên đưa tay nắm một nắm sương mù màu đen, kết quả phát hiện sương mù này dường như có tính ăn mòn nhất định, hơn nữa rất khó tiêu tán, ở trên tay y quấn một khắc đồng hồ sau đó mới chậm rãi biến mất, mà khi đó trên cổ tay của y đã có vết tích màu đen nhàn nhạt.
"Đừng đùa đồ vật lung tung." Ngay lúc Nguyên Tu Vân quyết định nhanh chóng dùng nước Tiểu Hồ Lô hủy thi diệt tích, cổ tay của y đã bị Dịch Nhiên bắt lại, người sau không sao cao hứng nhìn vết tích ăn mòn nhẹ trên cổ tay y, nhẹ nhàng giơ tay phải lên ở trên cổ tay của y lau một cái, một trận mát lạnh qua đi cổ tay lại khôi phục trắng nõn.
"Ta đây không phải gọi là chơi đồ vật bậy bạ, ta chỉ đang thử nghiệm tình huống của những sương mù dày đặc này thôi. Kết quả phát hiện chúng nó có tính ăn mòn và tính kéo dài nhất định, nếu như ta không nghĩ sai chắc hẳn sẽ dùng lửa Kim Ô của lông Kim Ô mà còn xuyên thấu một mảnh sương mù dày đặc này, sau đó một số Hải yêu da dày có thể từ trong sương mù dày đặc qua đây, đi vào Hải vực này rồi." Hai mắt Nguyên Tu Vân lóe vài phần ánh sáng: "Nói như vậy cũng không tệ lắm, trước đó ta còn lo lắng tồn tại của lá chắn này giống tường vậy, lỡ như đánh nát một chỗ, những nơi khác cũng sẽ trực tiếp trở nên mỏng manh theo, đến lúc đó toàn bộ cái chắn đều đổ sụp mất, vậy phiền phức lớn rồi. Giờ xem ra đây chỉ là đốt một lối đi mà thôi, những sương mù dày đặc khác không bị đốt cũng sẽ không, hơn nữa nếu như bản thân của sương mù dày đặc này có tính tái sinh như vậy có lẽ trải qua mấy trăm mấy nghìn năm, nơi này lại sẽ bị lấp lại rồi."
Dịch Nhiên nghe vậy liếc mắt nhìn: "Buồn lo vô cớ chính là ngươi, thế gian vạn vật đều có tạo hóa và mệnh số của mình, nếu như Thiên đạo muốn tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư diệt vong, cho dù không đánh vỡ cái chắn này vẫn có cách khiến cho bọn họ diệt vong. Mà nếu như tạo hóa của bọn họ đủ, mặc dù một ngày nào đó cái chắn mở ra toàn bộ, bọn họ cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này."
Nguyên Tu Vân thở dài, sau đó khẽ cười gật đầu: "Ngươi nói đúng, chẳng qua nếu là người chung quy sẽ không muồn ngồi chờ chết, mặc dù mệnh số và thiên đạo đã định, chung quy phải đánh một trận."
Dịch Nhiên nhếch miệng lên, "Đúng."
Hai người nhìn nhau cười, sau đó Sặc Sỡ bên cạnh vẫn bị xem nhẹ quả thực buồn bực hận không thể nhảy xuống biển, có thể phải thời thời khắc khắc đều ngược cẩu như vậy hay không? Không biết sắp show chết rồi sao?! Có tin ta một tát đem phi thảm ném đi hay không, sau đó cùng đồng quy vu tận á!
Thật vất vả chịu đựng qua đêm dài mênh mông, Nguyên Tu Vân ngược lại thật cao hứng thưởng thức Lưu tinh hỏa vũ cả đêm, phải biết đời trước của y cũng chưa từng thấy sao băng một lần, lần này thấy được hoả lưu tinh vũ mạnh mẽ ở mọi thời tiết, ngẫm lại cũng là rất tự hào đó.
Mặt trời mọc trên biển sẽ luôn khiến người ta cảm thấy bụng dạ trống trải, lúc ánh sáng màu vàng chiếu sáng biển rộng màu xanh nhạt, Nguyên Tu Vân phát hiện vốn ở trong đêm là sương mù màu đen, vậy mà thoáng cái đổi màu, ngược lại hiện ra vài phần vàng nhàn nhạt.
"... Ta muốn tra xem sương mù này rốt cuộc là thứ gì? Hình như nó vẫn có thể biến ảo theo cảnh sắc xung quanh." Chân mày Nguyên Tu Vân nâng lên, cảm thấy rất là mới lạ. "Nói không chừng chính là bảo bối gì đó đấy! Nhưng người của tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư nhưng vẫn luôn không biết!"
Sặc Sỡ ở bên cạnh nâng đầu tóc đủ màu đủ sắc của hắn cười nhạo: "Thôi đi, đây nhiều lắm chỉ là một loại sương mù có tính ăn mòn mà thôi, nếu như là đồ tốt khẳng định sớm đã bị Yêu thú nè, Linh thú nè của vùng này nuốt mất rồi, còn có thể đến phiên ngươi?"
Nguyên Tu Vân trả lời lại hai tiếng ha ha, sau đó chìm vào trong thức hải tuần tra Tập hợp trân bảo Ba nghìn thế giới của y.
Lúc này Dịch Nhiên cầm cọng lông Kim Ô nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận lực lượng ẩn chứa trong lông chim này, hắn cảm thấy lực lượng này quen thuộc mà lại có chút xa lạ, bởi vì phụ thân của hắn là Kim Ô và Ma vương sinh ra, đúng, hắn sống chết cũng không nghĩ tới vì sao Kim Ô sẽ cùng Ma vương sinh con, nhưng lại thành công sinh ra phụ thân hắn! Chẳng qua phụ thân hắn đối với việc này xác thực rất tự hào, bởi vì đứng đầu trong sáu đứa con trai ở Ma giới, phụ thân hắn thực lực mạnh nhất, chẳng qua, có vẻ như tính cách cũng là hư hỏng nhất cho nên mới phải từ Ma giới chạy vào trong Đại thế giới của bọn họ. Về phần trước đây phụ thân hắn nói là một tiểu tử nghèo, điểm này chưa từng sai, cho dù phụ thân hắn là lão Nhị của Đại thế giới Ma giới, đến trong Đại thế giới tu chân ông ấy cũng là một nghèo hai trắng, ngoại trừ thực lực ra.
Khụ, như đã nói bởi vì phụ thân hắn có huyết thống Kim Ô, cho nên hắn cũng có huyết mạch Kim Ô, chẳng qua bởi vì là hỗn huyết của đại yêu Kim Ô và Ma vương, Kim Ô của hắn và phụ thân hắn đều phủ một tầng đen bên ngoài, đây cũng là nguyên nhân vì sao Chu Tồn trước đó nhận thấy được trên người hắn có ma khí. Mà cũng bởi vì hắn không phải là Kim Ô thuần khiết, cho nên lực lượng của cọng lông Kim Ô này và bản thân hắn vẫn có chỗ khác nhau. Sau khi lĩnh hội một canh giờ trầm tĩnh, Dịch Nhiên mở hai mắt ra, trong đôi mắt kia lúc này vậy mà mang theo nhàn nhạt màu vàng và uy áp thiên nhiên nào đó, khiến Sặc Sỡ thân là điểu yêu nhất thời cảm thấy đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống.
Sặc Sỡ:!!
Chuyện gì xảy ra?!
Sau đó hắn liền thấy Dịch Nhiên đạp kiếm bay tới không trung, ở sau lưng của hắn hiện ra một hư ảnh to lớn, màu vàng, hư ảnh màu vàng kia mở ra hai cánh vương cao với ánh nắng trên mặt biển —— kêu to một tiếng, sau một khắc Sặc Sỡ không thể tin phát hiện ánh mặt trời vậy mà nở lớn gấp đôi, nhiệt độ của toàn bộ không gian đều trực tiếp tăng lên rất nhiều!
"... Trời ơi... Kim Ô thần điểu... Kim Ô thần điểu!" Sặc Sỡ lẩm bẩm vài tiếng, sau đó rất cung kính quỳ xuống cũng không tính đứng lên, đoán chừng hắn là người đầu tiên của gia tộc bọn họ nhìn thấy đại yêu Kim Ô còn sống! Rất vinh hạnh đó! Hắn phải liên tục quỳ lạy!
Lúc này Nguyên Tu Vân cũng mở hai mắt ra, trong hai mắt của y mang theo vẻ hưng phấn, chẳng qua rất nhanh thì bị đạo lữ nhà mình hấp dẫn ánh mắt, thấy tràng diện long trọng như thế trong lòng Nguyên Tu Vân khẽ động, cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.
Lông Kim Ô được Dịch Nhiên cầm ở trong tay phải, hắn chậm rãi giang hai cánh tay, hư ảnh Kim Ô cũng chậm rãi mở ra hai cánh, lúc hai cánh tay Dịch Nhiên chợt tạo thành chữ thập đưa về phía trước, Kim Ô lần thứ hai kêu một tiếng, mang theo ngọn lửa màu vàng thôn phệ khắp nơi thẳng tắp xông vào phiến sương mù màu vàng nhạt!
Theo trùng kích của Kim Ô, sương mù bị nó cháy ra lổ lớn dài rộng một trăm mét, mà cái lỗ này theo Kim Ô đánh càng xa cũng dần dần trở thành một đường hầm, Nguyên Tu Vân ba người đứng ở miệng đường hầm này nhìn về phía trước, sau đó chỉ có thể loáng thoáng thấy phía trước có một điểm nhỏ màu vàng, mà những thứ khác tất cả đều tối đen.
"Sương mù này nối liền biển và trời, không nói tới nhìn như không giới hạn, lại còn sâu như thế?" Sắc mặt Nguyên Tu Vân có chút âm trầm: "Đây đã có mấy nghìn thước, lại vẫn chưa đánh thông."
Dịch Nhiên đứng tại chỗ nhắm hai mắt, hắn có thể thấy được tất cả trong sương mù thông qua màu đen của Kim Ô, cũng gần qua nửa canh giờ, cả người hắn chấn động sau đó chợt phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, lớn tiếng nói với Nguyên Tu Vân đang dùng hồ lô thu sương mù: "Chạy! Hải yêu kỳ Hợp thể!"
Thân thể Nguyên Tu Vân cứng đờ, sau đó không nói hai lời lôi kéo Dịch Nhiên lên trên phi thảm, không chút do dự xoay người bỏ chạy! Sao mới đầu đã đụng tới Hải yêu kỳ Hợp thể rồi?! Dù sao cũng cho một kỳ Phân Thần để thích ứng chút chứ!!
=====
+��gB0e
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.