Chương trước
Chương sau
Ở trong Sơn Hải đồ Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân ba người bọn họ dùng hết lực lượng lớn nhất phá hư hai thạch tinh màu đen, thạch tinh theo vết nứt càng ngày càng lớn, cảnh tượng bên trong Sơn Hải đồ cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, gần như đến cuối cùng toàn bộ Sơn Hải đồ cũng đã biến thành một vùng phế tích.
Mà bên trong Sơn Hải đồ xảy ra biến hóa lớn như vậy, bên ngoài Sơn Hải đồ cũng không có khả năng không có phản ứng gì. Chỉ chẳng qua bởi vì Sơn Hải đồ này được lắp ở trong hộp được cầm trên tay ngọc điêu tổ tiên Thiết gia, cho nên sau khi Thiết Phong Thuật quyết định triệt để rút ra hết linh lực trong Sơn Hải đồ vây bọn Nguyên Tu Vân, Thiết Phong Thuật đã không còn tới nhìn Sơn Hải đồ. Dù sao nguy cơ liên quan tới Thiết gia theo lời nói trước đó của Nguyên Tu Vân cũng có tồn tại, hiện giờ Triệu gia trong Tứ đại gia tộc gần như chỉ tồn tại trên danh nghĩa, cũng chỉ còn lại có người cuối cùng Triệu Cẩm Vinh đang cố chống đỡ, thế nhưng chỉ cần Triệu Trung Thiên không đi ra chống đỡ bảng hiệu, lão sẽ không cách nào đem Triệu gia chống đỡ lên được nữa. Đương nhiên, giờ Triệu gia còn chưa tận cũng chỉ bởi vì Triệu Trung Thiên mặc dù không xuất hiện nhưng cũng không có tin tức xác thực lão đã chết, cho nên gia tộc trung đẳng chân chính có thực lực còn không dám vọng động mà thôi, nói cách khác, giờ Tứ đại gia tộc cũng chỉ còn lại có Tam gia mà thôi.
Tiếp đó chính là Bành gia, bởi vì người sau là luyện đan lập nghiệp, ở trên thực lực vốn đã thiếu sót không ít, nhưng chỉ cần bọn họ có thể chống qua thời gian này giữ được ưu thế tuyệt đối của mình ở mặt luyện đan, những gia tộc trung đẳng khác hẳn vẫn sẽ không làm khó bọn họ, chỉ có điều nghe nói giờ Bành gia nội đấu kịch liệt, không biết đấu xong, nhà bọn họ sẽ còn lại cái gì. Cuối cùng về phần Chu gia, người cầm quyền cũng đã chết, giờ Chu gia chỉ còn lại có một Kim Đan, hơn nữa Kim Đan cũng không phải dòng chính, có thể nói Chu gia chắc chắn chia rẽ như ván đã đóng thuyền rồi, chỉ chẳng qua sau cùng rốt cuộc bị người khác chiếm đoạt hay là có thể giữ tròn thân mình cũng không xác định được.
Cho nên nói, bởi vì hành động của Nguyên Tu Vân trước đó ở Vạn Độc Huyết Quật, giờ Tứ đại gia tộc đều bị vây trong thời kỳ nguy cơ chưa từng có vừa nghĩ như thế Thiết Phong Thuật đã cảm thấy, lão quyết định đem ba người kia trong Sơn Hải đồ kéo dài đến chết là quyết định chính xác, mặc dù làm như vậy sẽ tổn thất con bạch xà có nước trong lửa đã khống chế năm trăm năm của bọn họ, thế nhưng ở trong năm trăm năm này, bọn họ cũng không phải chưa làm gì —— giờ đây bọn họ đã có thể thành công mô phỏng nước trong lửa rồi, hơn nữa nước trong lửa được bọn họ lấy ra giữ gìn, bảo đảm có thể nghìn năm không tắt lưu lại dùng luyện khí.
Như vậy đến nay, Thiết Phong Thuật đã chuyên tâm xử lý chuyện Thiết gia. Nhưng chỉ có một việc lão cảm thấy mười phần nắm chắc chín rồi, nhưng ở thời điểm sau cùng không nên xảy ra vấn đề.
Ở ngày thứ hai Thiết Phong Thuật chặn đứng và rút tất cả linh lực trong Sơn Hải đồ, lão đã mơ hồ cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, thế nhưng lúc đó lão ở Thiết gia cũng không thấy bất kỳ một chút kỳ lạ nào, liền đem chỗ không đúng này lơ là cho qua. Nhưng lúc đến ngày thứ năm, ngọc điêu nằm trong trạch viện Thiết gia đột nhiên chấn động, đừng nói là Thiết Phong Thuật, cho dù trẻ con nhỏ tuổi nhất của Thiết gia cũng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía kia.
Thiết Phong Thuật cơ hồ là đã chạy về phía bên cạnh ngọc điêu ở trước tiên, sau đó sắc mặt của lão khó coi tới cực điểm trong nháy mắt, trong lòng lão một mực kỳ vọng nơi xảy ra vấn đề bất kể đâu cũng không nên là hộp ngọc Luyện Yêu Sơn Hải đồ này, nhưng hiện thực hết lần này tới lần khác cho lão một kích nặng nề, lúc này nơi phát ra chấn động chính là cái hộp kia.
Hộp ở trên tay cầm ngọc điêu lúc này kịch liệt chấn động, gần như sau một khắc sẽ từ trong tay nó bay ra ngoài. Thần kinh của bản thân Thiết Phong Thuật buột chặt dùng tốc độ nhanh nhất đem hộp ngọc từ trên tay của ngọc điêu tổ tiên cầm xuống, sau đó ngọc điêu rốt cục không hề động, nhưng Thiết Phong Thuật lại gần như muốn cầm không được cái hộp trong tay.
"Phụ thân! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con cảm thấy linh lực xung quanh hình như trở nên hỗn loạn cả lên?"
Con trai thứ hai của Thiết Phong Thuật kinh nghi bất định nhìn cái hộp kia, mặc dù gã là nhi tử của Thiết Phong Thuật, nhưng gã cũng không phải gia chủ cũng không phải người cầm quyền thực tế của Thiết gia, cũng căn bản không biết ở trong cái hộp này chính là một chí bảo và cũng là chỗ dựa lớn nhất của Thiết gia bọn họ tới nay.
"Tình huống không đúng lắm, con mang theo những người khác nhanh chóng rời khỏi chỗ này, lỡ như xảy ra chuyện gì bất kể như thế nào con phải bảo đảm truyền thừa không ngừng của Thiết gia, nếu không ta thành quỷ cũng sẽ không tha con." Giọng của Thiết Phong Thuật lúc này cũng không tự chủ lộ ra một phần kiên quyết và sầu lo, giờ lão giống như Triệu Trung Thiên trước đó ở Vạn Độc Huyết Quật, cảm nhận được kết quả đáng sợ từ trong địa ngục truyền tới. Chỉ khác nhau là Triệu Trung Thiên khi đó sớm làm ra một ít chuẩn bị bảo mệnh, thế nhưng giờ lão một chút chuẩn bị cũng không có.
"Phụ thân? Người đang nói gì đấy?" Râu quai nón họ Thiết nghe nói như thế trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, chẳng qua gã không lại tiếp tục hỏi tiếp mà Thiết Phong Thuật một tay áo cuốn bay ra ngoài, sau khi gã mang theo thê nhi của mình rời khỏi chủ trạch Thiết gia một khoảng cách, hình ảnh xuất hiện kế tiếp khiến cả người gã cũng cứng đờ tại chỗ, sau đó cả người run rẩy lên.
"Ông nội! Trong nhà cháy rồi?!" Cháu trai nhỏ của Thiết Phong Thuật chỉ nhà mình hô to, chỉ là lúc này Thiết gia không ai rãnh trả lời nó. Bọn họ chỉ nhìn thấy một đường ánh sáng lôi hỏa xông thẳng tới chân trời từ trong chủ trạch Thiết gia bộc phát ra, giống như một đường sấm chớp bễ nghễ vạn vật, đem toàn bộ bầu trời đều là ánh đỏ, mang theo gió trào mây động, thiên địa biến sắc.
Theo ánh sáng phát ra tận trời của lôi hỏa này, vốn tòa nhà Thiết gia to lớn nhất ở trong thành Thiết gia trong khoảnh khắc bị đốt sạch sẽ, đừng nói một cục gạch một miếng ngói, cho dù một ít đá nhỏ cũng không được giữ lại. Mà sau khi đem toàn bộ Thiết gia thiêu huỷ hết, lôi hỏa tận trời vẫn không kết thúc, nó như thoáng cái biến thành một ngôi sao lửa, từ gia trạch của Thiết gia bay ra, hướng về phía Tây Nam bay nhanh mà đi.
"Trời ạ! Đó là cái gì? Thiết gia trong nháy mắt lại bị nó mà phá hư?!"
"Đây rốt cuộc là bảo bối gì? Thế nào có uy lực lớn như vậy? Nếu như nó có uy lực lớn như vậy, nếu ai chiếm được nó chẳng phải có thể xưng bá toàn Nhiên Nguyên Giới rồi sao?!"
"Ta nhất định sẽ lấy được bảo bối này!"
"Nằm mơ! Bảo vật là của ta, ai cũng đừng giành với ta!!"
Rất nhanh, các tu giả phản ứng kịp liền tiếp năm tiếp ba hướng về phía ánh lửa tận trời mà đi, mà người Thiết gia vào lúc này vốn đờ người ra giống như mùa đông khắc nghiệt bị một chậu nước lạnh từ đầu tưới đến chân, lạnh run dùng tốc độ nhanh nhất rời đi toàn bộ thành Thiết gia.
Lúc này người Thiết gia trong lòng vô cùng khiếp sợ và sợ hãi, bọn họ lúc này đã mất đi chỗ dựa vào lớn nhất của bọn họ, Thiết gia có thể nói là xong rồi. Mà bọn họ có thể phải đối mặt những gia tộc khác nghèo đuổi mạnh đánh giống như phân chia bánh ngọt, từ giờ trở đi bọn họ không phải thợ săn mà là bị người săn, cho nên nhất định phải trốn kỹ, phải sống! Mà ở thời điểm bọn họ thoát đi, ngoại trừ đời nhỏ nhất không hiểu tại sao phải chạy trốn kho vàng như thế, người khác mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cũng rất rõ ràng, phong thuỷ luân phiên chuyển, bởi vì bọn họ đã từng làm ra, rất nhanh thì sẽ có quả đắng tới tìm rồi. Nhưng ai có thể nói gì đây? Thế giới này vốn là như vậy, thiên đạo biến hóa không đổi lại, bất kể hưng thịnh hay suy vong, cuối cùng có một ngày sẽ đến.
Không nói Thiết gia đã định trước thoát đi nhiều khó khăn, giờ toàn bộ người của một nửa Nhiên Nguyên giới bị đường ánh sáng lôi hỏa kinh người kia hấp dẫn, người ở phía trước đuổi theo mười phần chắc chắc đây là trọng bảo đột nhiên xuất thế, nếu từ Thiết gia xuất hiện vậy nói rõ đây nhất định là bảo bối nào đó của Thiết gia luyện chế ra, nhưng bởi vì uy lực của bảo bối này thật sự quá bất ngờ cho nên Thiết gia không nắm chặc, đem bản thân mình chơi đùa đến chết. Mà người theo ở phía sau nhìn thần sắc của người trước mặt chắc chắc như vậy cũng liền cho rằng đây nhất định là bảo bối tuyệt thế nào đó, sau đó thì càng hân hoan đuổi theo.
Sôi nổi chưa từng có như thế ở Nhiên Nguyên giới tuyệt đối là khó gặp, mà những người làm trung tâm mệt nhất không phải là các tu giả truy đuổi ở phía sau, rất sợ người khác đoạt bảo bối của mình, ngược lại Minh Xá người khiêng hai người hôn mê bất tỉnh, ôm đệ đệ mình, liều mạng dùng sức cầm chuôi kiếm.
Lúc này trên mặt của Minh Xá không chút biểu tình, giờ hắn đã cảm thấy ngay cả vảy của mình cũng giống như bị gió róc xuống, hắn vạn lần không ngờ sau khi Dịch Nhiên ném ra đoạn kiếm nghịch thiên này liền dứt khoát hôn mê bất tỉnh, tư thế này so với trước đó Nguyên Tu Vân ngất chỉ có hơn chứ không kém, đây khiến cho cả người hắn cũng không thể tốt, hắn vẫn chỉ có thể cố gắng chống đỡ đem Dịch Nhiên nâng lên, sau đó ở lúc thanh kiếm kia đột phá chân trời, đưa tay hung hăng mà nắm.
Dịch Nhiên trước đó nói đem tất cả giao cho hắn, Minh Xá không phải là người ngu, dĩ nhiên biết phải thừa cơ hội này rời khỏi Sơn Hải đồ, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới cuối cùng vậy mà sẽ là một loại cách thức rời đi như thế này —— hắn giống như một con diều được một thanh kiếm dắt đi.
Loại thể nghiệm này đoán chừng đời này cũng là một lần này.
Ban đầu Minh Xá còn đang suy nghĩ sau khi ra ngoài phải làm sao không bị người nghe thấy tìm được Thạch Hâm hội hợp đây, giờ ư? Minh Xá thẩn thờ nhìn thanh đoạn kiếm tuyệt thế trong tay mình, trong lòng nghĩ: Lúc nào thanh kiếm này có thể dừng lại? Mặt hắn cũng sắp bị gió tát méo mặt mất rồi.
Mà lúc này, đoạn kiếm tuyệt thế thật giống như nghe được thổ tào trong lòng Minh Xá, từ tình trạng giá trị năng lượng tràn đầy ban đầu đột nhiên nghỉ xả hơi, xình xịch hai cái sau đó trực tiếp từ trên trời giáng xuống, trực tiếp ném tới trong vũng bùn. Minh Xá trước tiên khẩn trương lên, sau đó tựa như trúng số bỗng nhiên vui một chút, hắn đặc biệt ngạc nhiên phát hiện sau khi đi một vòng vậy mà hắn từ thành Thiết gia về tới trong đại bản doanh của mình, Minh Xá ở trong Vạn Độc Huyết Quật giẫm chân một cái, sau một khắc trở về sào huyệt của mình, tạm gác lại một đám người nhanh đuổi chậm đuổi ở xung quanh Vạn Độc Huyết Quật tìm bảo vật tuyệt thế.
Lúc này Minh Xá nhìn hai người được hắn ném tới trên giường, vừa cẩn thận nâng lên đệ đệ bảo bối của mình, trong lòng cuối cùng an ổn lại, nói như vậy hẳn là sẽ không có chuyện gì lớn đi? Nguyên Tu Vân thù cũng báo, đệ đệ cũng tìm được, giờ thì còn liên hệ Thạch Hâm nữa, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất thuận lợi!
Cho nên, Minh Xá dĩ nhiên không biết lúc này ở trong đại sảnh Ngự Kiếm của Ngũ đại môn phái gồm Đa Bảo các và Tứ Thuỷ Kiếm môn, hai chưởng môn đại môn phái đồng thời ngẩng đầu, trăm miệng một lời, dùng giọng khẳng định nói: "Cùng nguyên khí!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Moah ~
———
Dạo này đang làm biếng ;_;
]/e:<
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.