Chương trước
Chương sau
Rất nhiều chuyện một khi xác định mục tiêu sẽ dễ thay đổi, hoặc là nói sẽ bởi vì rõ ràng mà lại coi trọng khiến người ta luôn luôn suy nghĩ việc làm tiếp theo.
Hiện giờ đối với Phó Tu Vân mà nói, mục tiêu duy nhất của y chính là muốn tìm túi trữ vật từ trong tay của Triệu Hoa Dung len lén thu vào tay, sau đó có thể buông tay đi làm bất cứ chuyện gì rồi. Chẳng qua mười ngày sau khi Phó Tu Vân xác định mục tiêu, y buồn bực phát hiện mục tiêu mình giám thị cũng chính là Triệu Hoa Dung hoàn toàn không có dự định muốn rời khỏi trạch Triệu gia. Hình như bà sẽ ngây ngô cả đời ở chỗ đó, chết sống không ra.
Điều này làm cho Phó Tu Vân có chút lo nghĩ, dù sao giờ ở trong Triệu gia ngoại trừ gia chủ Triệu gia Triệu Trung Thiên tọa trấn ở chỗ này ra, còn có đại diện khác của ba đại gia tộc cũng ở nơi đây đợi hành động, ở trước mặt nhiều cao thủ kỳ Kim Đan như vậy y rất khó thần không biết quỷ không hay làm được mục đích của chính mình, mà thời gian đã qua mười ngày, còn hơn nửa tháng nữa, y liền triệt để không có cơ hội.
Ngay lúc Phó Tu Vân suy nghĩ phải thông qua cách gì để dụ dỗ Triệu Hoa Dung từ chủ trạch đi ra, rốt cục Triệu Hoa Dung tự chủ động từ trong chủ trạch đi ra.
"Cẩm Long, ba ngày sau ta muốn đi thành Thiết gia cùng gia chủ phu nhân Thiết gia thương lượng một chút hôn sự của con và Hàm Ngọc nhà bọn họ, ta sẽ dẫn bốn người hộ vệ tinh anh và một ít tùy tùng cùng đi, sau khi chờ mẫu thân đi tự con phải chú ý tiến độ tu luyện và an toàn, giờ Điềm Điềm đã chết, ta chỉ còn lại có một mình con, con nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì biết không?"
Phó Cẩm Long nhìn nữ nhân trước mắt giữa đầu lông mày mang theo một tia tàn khốc và ám trầm nhịn không được thở dài, hắn từ trước đến nay không thích nói thêm gì, nhưng lúc này đây hắn thật sự có chút cảm giác không tốt lắm. "Mẫu thân, người nhất định phải đi sao? Ở lại chỗ này sẽ an toàn hơn một chút. Huống chi... Các người không phải còn có chuyện quan trọng phải đi làm ở cuối tháng sao? Giờ rời đi có thể chứ?"
Triệu Hoa Dung nghe nói như thế thần sắc hơi cứng ngắc, sau đó bà cắn răng bất mãn mở miệng, "Chuyện này không liên quan gì đến con! Con không nên dính vào! Đợi được lúc cuối tháng con cũng trực tiếp đi bế quan, tuyệt đối không cho phép con đi theo chúng ta! Hiện giờ chuyện ta cao hứng nhất chính là trước đây con và tên tiểu tạp chủng kia cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn, con đứa nhỏ này chỉ biết tu luyện, vẫn là Cẩm Vinh càng sẽ làm ta vui lòng. Thế nhưng giờ đây, ta cảm thấy tên tiểu tạp chủng kia rất tà môn, mặc dù tu vi của nó thấp nhưng chỉ cần con bị nó nhớ đến cũng là một chuyện khiến người ta run sợ trong lòng. Được rồi, con không cần nói gì nữa, nếu không phải Thiết di* [dì] con thôi thúc, ta cũng sẽ không vào lúc này đi ra ngoài, nhưng hôn sự của con không thể kéo dài được nữa, ta không muốn phát sinh bất kỳ biến cố gì nữa trước khi nhìn con đính hôn."
Nghe đến đó, Phó Cẩm Long cũng không thể nói được gì. Hắn chỉ trầm mặc thật lâu sau đó đột nhiên mở miệng nói, "Mẫu thân, nếu như phụ thân một ngày nào đó phản bội người, con sẽ dẫn người rời khỏi, phụng dưỡng người sống quãng đời còn lại."
Chân mày Triệu Hoa Dung thoáng cái nhíu lại, bà nói, "Con yên tâm đi! Loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người ta."
Nghe xong đối thoại của Triệu Hoa Dung và Phó Cẩm Long, Phó Tu Vân ngồi ở trên giường ngọc thạch của mình trầm mặc không nói. Sau đó y đột nhiên nghe thấy bên cạnh có một âm thanh:
"Thế nào?"
Phó Tu Vân quay đầu, dừng một chút giống như là cảm thán cái gì đó nói, "Cũng không biết Phó Thiên Hải rốt cuộc may mắn hay bất hạnh, ở phương diện nữ nhân và nhân phẩm ông ta quả thực hỏng tất, nhưng sinh con trai ngược lại cũng không tệ."
Dịch Nhiên nghe vậy chân mày cau lại, "Ngươi đây là tự khen ngươi?"
Phó Tu Vân hừ một tiếng, "Ta chỉ cảm thán trúc xấu ra măng tốt thôi, Phó gia cũng chỉ còn lại có một Phó Cẩm Long là một người khôn ngoan, chẳng qua, chúng ta nhất định là tử thù."
"Ngươi dự định buông tha hắn?" Giọng của Dịch Nhiên là khẳng định, nghe Phó Tu Vân nhẹ chậc một tiếng, "Thật giống như ngươi biết hết! Có điều nếu như ở ngày đó hắn thực sự không xuất hiện, ta không dự định chủ động đi tìm giết hại hắn."
Triệu Hoa Dung nói rất đúng khi y ở trong mười năm u ám nhất, Phó Cẩm Long đối với y đã làm chuyện quá đáng nhất chính là không nhìn thẳng và ánh mắt khinh bỉ. So với Triệu Cẩm Vinh và Phó Điềm Điềm mỗi ngày khi dễ y lăn qua lăn lại y cũng biến đổi đa dạng, đơn giản là lương tâm huynh đệ.
"Chỉ là, ta cảm thấy vì Triệu Hoa Dung, hắn không làm được là sẽ đi."
Dịch Nhiên lắc đầu, "Ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy, nghe được tin tức gì hữu dụng không?"
Phó Tu Vân gật đầu, "Triệu Hoa Dung ba ngày sau sẽ rời đi thành Triệu gia đi thành Thiết gia, đây là cơ hội tốt nhất cũng có thể là một lần duy nhất của chúng ta chỉ có thể thành công không thể thất bại!"
Dịch Nhiên nghe xong cúi đầu nhìn một chút hai tay thon dài hữu lực của mình, giọng nói tương đối khẳng định, "Sẽ thành công. Chỉ cần Tiểu Hồ Lô không rơi dây xích."
Phó Tu Vân tán đồng gật đầu, sau đó không nhịn được cảm thán, "Kỳ thực đôi khi năng lực phụ trợ cũng rất tốt đó, nếu như không có Tiểu Hồ Lô, có rất nhiều chuyện chúng ta cũng sẽ làm được rất trắc trở."
"Vạn vật có linh, đều thuộc về nhu cầu của nó mà thôi. Tương sinh tương khắc tồn tại mạnh hơn nữa cũng có tồn tại khắc tinh."
Phó Tu Vân cười khẽ, y cũng nghĩ như vậy.
Nếu đã có thời gian cụ thể, như vậy chuẩn bị còn lại chính là khua chuông gõ mỏ. Phó Tu Vân đã để Tiểu Hồ Lô trở về nghỉ ngơi sớm, vì chuẩn bị hành trình ba ngày sau. Đồng thời Phó Tu Vân lợi dụng ba ngày luyện chế mười mấy thạch Vân Vũ, tên như ý nghĩa thạch Vân Vũ là linh khí chạy tới bầu trời có thể khiến phụ cận mười mấy dặm đều mưa phùn kéo dài. Kỳ thực tu giả dùng linh lực của mình và thuật pháp là có thể tùy ý khống chế khí trời, chỉ chẳng qua để không cho Triệu Hoa Dung cảnh giác, y tình nguyện dùng loại cách thức nặng nhọc này để Triệu Hoa Dung dọc theo đường đi đều mưa dầm kéo dài. Mặc dù ngồi xe sấm đánh ngựa kéo, Triệu Hoa Dung từ thành Triệu gia đi thành Thiết gia cũng cần một ngày một đêm. Thời gian lâu như vậy thực sự cũng đủ y động thủ.
Rất nhanh ba ngày liền trôi qua, vào lúc này Triệu Hoa Dung lựa chọn đi ra ngoài tự nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng, bà ở lúc sáng sớm lặng lẽ từ cửa Tây của thành Triệu gia rời đi, mà có Tiểu Sỏa Đản làm nội ứng Phó Tu Vân sớm đã chờ ở cửa thành Tây, chuẩn bị vào màn đêm buông xuống động thủ.
Dọc theo đường đi Triệu Hoa Dung đều tương đối cẩn thận, Phó Tu Vân và Dịch Nhiên cũng không dám đi theo quá gần, Thạch Hâm bởi vì tu vi kém không thể theo dõi, đã bị Phó Tu Vân phái đến chỗ đồng ruộng Ngọc Thuỷ cùng bày mai phục với Tiểu Hồ Lô, chờ thời điểm bọn Triệu Hoa Dung đến đồng ruộng Ngọc Thuỷ, bầu trời bởi vì liên quan đến mưa phùn sẽ có vẻ tương đối âm trầm lại có chứa một tầng sương mù, vừa vặn chính là điều kiện tốt nhất yểm hộ Tiểu Hồ Lô.
"Phu nhân, phía trước đã đến đồng ruộng Ngọc Thuỷ rồi, lộ trình chúng ta đã đi một nửa, chẳng qua khi đivào đồng ruộng sau đó nửa canh giờ sẽ đêm xuống, cho đến lúc này vì để ngừa ngộ nhỡ, hy vọng toàn bộ hành trình phu nhân đều làm tốt chuẩn bị phòng ngự." Thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh của Triệu Hoa Dung nghiêm túc mở miệng, tu vi của gã cũng là Ngưng Mạch Trung kỳ, nhưng thực lực tổng thể so với Triệu Hoa Dung lợi hại hơn.
Triệu Hoa Dung nghe vậy gật đầu, nhìn một chút mặt trời đang muốn xuống núi, "Chờ sắc trời tối sầm lại, ta liền mở ra vòng Độn Thổ."
Thủ lĩnh hộ vệ lúc này mới yên tâm gật đầu, xoay người rời khỏi.
Rất nhanh bọn họ đi vào trong màn mưa, ở đây có vẻ có chút lầy lội và ẩm ướt so với đường trước đó, chẳng qua trên con đường này cũng không phải chỉ có bản thân bọn họ, vừa mới nhìn đến có ít nhất ba nhóm người từ giữa màn mưa tinh mịn nơi này đi tới, bởi vì người đi ra cũng không có chuyện gì, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không có việc.
Nhưng bọn họ ai cũng không ngờ, những người đi ra ở đây kỳ thực cũng là lâm vào trong ảo cảnh, chỉ có điều ảo cảnh và chân thực của bọn họ là giống nhau như đúc, bọn họ mới không phát hiện một tia một chút không thích hợp. Lúc xe ngựa của bọn Triệu Hoa Dung triệt để tiến nhập giữa màn mưa thì, một trận gió mát mang sương mù thổi qua, tất cả mọi người lâm vào trong ảo cảnh.
"Nhanh!"
Không cần Phó Tu Vân nói, Dịch Nhiên và y đã tiến vào xe ngựa Triệu Hoa Dung trước tiên, Triệu Hoa Dung trong xe ngựa lúc này đã lâm vào hôn mê, chẳng qua thần sắc vùng xung quanh lông mày của bà còn hơi nhíu lại mang theo vài phần đề phòng, không cần phải nói bà ở trong ảo cảnh vẫn đang đi như cũ.
Phó Tu Vân đưa tay muốn cởi túi trữ vật, nhưng mà lại bị Dịch Nhiên trực tiếp giơ tay lên ngăn lại. "Ngươi sao thế? Thời gian say mộng của Tiểu Hồ Lô chỉ có nửa khắc đồng hồ, chậm một chút thì không được!"
Dịch Nhiên trực tiếp giơ tay lên nắm tay của Phó Tu Vân để y không nên gấp gáp, tay kia hiện lên hình dáng móng vuốt, lúc Phó Tu Vân hoàn toàn không phản ứng tới được nhẹ nhàng xẹt qua túi trữ vật Triệu Hoa Dung. Sau đó, cảnh tượng khiến Phó Tu Vân nhịn không được trừng lớn hai mắt liền xảy ra —— vào lúc này trong tay của Dịch Nhiên lại xuất hiện ba bình ngọc hình cầu, thoạt nhìn đều là linh đan khó có được.
"Ngươi làm như thế nào?! Thò túi lấy đồ? Nhưng đây chính là túi trữ vật đó! Bản thân nó là tự mang theo không gian vật phẩm đấy! Tay ngươi làm cái gì? Lại có thể phá vỡ không gian?!" Phó Tu Vân là một người não động thật lớn, thấy hình ảnh như vậy cũng không nhịn được kinh ngạc thậm chí là trực tiếp biểu lộ ra sùng bái và vẻ hâm mộ rồi. "Kỹ năng này của người có thể học không? Nếu như có thể học dạy ta một chút đi! Đây quả thực là kỹ năng phát tài làm giàu nha! Ta cho nó một cái tên, ngươi cảm thấy gọi là Phi Long Tham Vân Thủ được không?"
Dịch Nhiên nhướng mi nhìn Phó Tu Vân đột nhiên hoạt bát lên, nhàn nhạt đem ba lọ kia đặt vào trong túi Phúc của Phó Tu Vân, sau đó lại bắt đầu đợt lấy đồ lần hai trong túi, một bên động thủ vừa nói, "Kỹ năng này ngươi không học được, đây chính là một trong kỹ năng thiên phú đặc hũ bộ tộc của ta và cha ta." Nếu không thì năm đó phụ thân hắn tại sao có thể trực tiếp phá vỡ hàng rào giới môn của Đại thế giới dẫn mẫu thân hắn chạy đến Ma giới? Ngay cả hắn từ Đại thế giới rơi đến Nhiên Nguyên giới cũng khẳng định không thể thiếu tay chân của phụ thân hắn, mặc dù hắn bị mẫu thân hắn một cước đạp xuống. Nhưng mẫu thân hắn lợi hại hơn nữa cũng không mở được giới môn.
Phó Tu Vân nghe được loại trả lời đó lộ ra biểu tình nhục chí, bất kể từ phương diện nào mà nói, y cũng tương đối thích kỹ năng này á, chẳng qua nếu như tỉ mỉ suy nghĩ một chút, vừa rồi Dịch Nhiên nói là bộ tộc của hắn và phụ thân hắn, chủng tộc có thể trực tiếp phá vỡ không gian, chỉ ngẫm lại đã cảm thấy...
"... Không đúng á! Phụ thân ngươi lẽ nào không phải là tiểu tử nghèo ở thế giới kia của các ngươi sao?" Vì sao giờ nghe dáng vẻ như là ở trên cao?!
Dịch Nhiên nghe vậy dừng một chút, sau đó lặng lẽ nói, "Chỉ là ở thế giới kia của chúng ta mà thôi."
Phó Tu Vân quả thực như một giây hiểu ra. Đang muốn nhướng mày, chợt nghe được Dịch Nhiên a một tiếng, sau đó trong tay của hắn xuất hiện một hộp ngọc thạch màu đen, thời điểm đầu tiên nhìn đến nó, Phó Tu Vân cũng biết, tìm được đồ.
"Thật tốt quá."
———
Phi Long Tham Vân Thủ: rồng bay dò xét mây:v
hq
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.