Trưa ngày thứ hai, cửa phòng khách ở Thiên Khách Lâu khẽ bị gõ. Lục Chiêu thu hồi cấm chế cách âm, mở cửa thấy Triệu lão đầu xuất hiện. Thấy Lục Chiêu, hắn hạ giọng nói: “Đạo hữu, đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.”
Lục Chiêu khẽ gật đầu, đóng cửa phòng, đi theo sau hắn.
Hai người trước sau, hòa vào dòng người ở phường thị, không lâu sau đến góc tây nam phường thị, rồi dẫn Lục Chiêu vào một con hẻm nhỏ, đi khoảng nửa khắc, đến một ngã ba. Lục Chiêu vẫn im lặng đi theo sau hắn.
Triệu lão đầu nhìn ngã ba, rồi quay sang trái. Bước chân hắn không nhanh, nhưng cực kỳ cảnh giác, đi vòng vèo qua những con hẻm nhỏ, lách qua những ngõ cụt chất đầy tạp vật, thậm chí hai lần cố ý quay lại, đi một vòng rất lớn, cuối cùng lại quay về ngã ba đó.
Đến khi trở lại chỗ cũ, tinh thần Triệu lão đầu mới hơi thả lỏng, giọng hắn mang theo chút mệt mỏi: “Đạo hữu đừng trách, lão hủ lăn lộn ở tầng đáy phường thị mấy chục năm, sống được đến bây giờ là nhờ cẩn trọng.”
Lục Chiêu bình tĩnh nói: “Không sao, cẩn trọng là tốt, cẩn tắc vô áy náy.”
Triệu lão đầu nghe vậy quay người, lần này không chút do dự rẽ vào con hẻm bên phải. Đi khoảng nửa khắc, cuối hẻm xuất hiện một cánh cửa gỗ thấp lè tè, cánh cửa cũ kỹ, lớp sơn đã bong tróc gần hết.
Triệu lão đầu dừng bước, hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa gỗ: một nhẹ, hai mạnh.
“Cốc, cốc cốc.”
Bên trong cửa im lặng một lát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-bat-dau-tu-khoi-loi-su-c/5059959/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.