Lần nữa trở về sinh hoạt chỉ một người, để cho Thôi Hằng ít nhiều có một chút phiền muộn. 
Dù sao, lần trước trước khi Hồng Phú Quý tới đây, hắn mới sống một mình mười năm, mà ở trước khi Khương Thất Thất đến, hắn đã một mình ở chỗ này sinh sống chín mươi năm. 
Vì vậy, cảm giác hai người mang đến cho Thôi Hằng có sự khác nhau rất rớn. 
Ở trong chín mươi năm sống cô độc này, hắn có thời gian ba mươi năm ngay cả một câu nói đều chưa nói qua. 
Suýt nữa quên đi cảm giác còn sống của nhân loại. 
Chính là Khương Thất Thất lạc vào nơi này làm khách, để cho hắn tìm về thể nghiệm làm người. 
Làm cho Thôi Hằng rõ ràng ý thức được chính mình cũng không phải là tiên nhân siêu phàm thoát tục, mà là người có da thịt, có dao động cảm tình. 
Trên thực tế, đây cũng là trạng thái chính bản thân hắn hy vọng có. 
Tu Tiên có thể đạt được lực lượng cường đại, sinh mệnh dài lâu, nhưng hắn không muốn để cho chính mình biến thành đá tảng vô tình vô nghĩa vô cảm vô tri vô thức. 
Trường sinh sống lâu, không phải là được như gỗ đá trường tồn, cũng cần có thú vui. 
Dựa vào một điểm này, Thôi Hằng thay đổi phương thức tu luyện của mình. 
Ngày trước mỗi ngày hắn chẳng qua là làm từng bước mà ngồi tĩnh tọa tu luyện, thu nạp linh khí luyện hóa thành pháp lực, ôn dưỡng thần hồn, chuyện vụn vặt đều là giao cho Hoàng Cân Lực Sĩ, chính mình nhiều lắm là chơi game buông lỏng một chút, ít 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-ba-tram-nam-dot-nhien-phat-hien-la-vo-hiep/4081562/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.