Diệp Phong im lặng một lúc, sau đó thật thà nói: “Thật ra năm năm anh mất tích kia, anh tụ tiên trên núi Côn Luân suốt, anh là người tu tiên hiếm hoi ở thời đại mạt pháp, cho nên bọn họ mới tôn kính anh, sợ anh."
Liễu Thanh Thanh định nói lại thôi.
Sau khi thở dài một cái, cô lấy điện thoại ra, ngón tay gõ nhanh trên màn hình, gửi tin nhắn cho thư ký Tống Giai.
Diệp Phong liếc qua, thấy hết nội dung tin nhắn.
[Hẹn với bác sĩ tâm lý giỏi nhất thành phố Đông Hải, sáng mai... không, hẹn tối nay luôn đi, hình như Diệp Phong bị kích thích tỉnh thần rồi.]
Diệp Phong giật giật khóe miệng: "Không cần hẹn bác sĩ tâm lý cho anh, anh không có bệnh”
Liễu Thanh Thanh lo nghĩ: "Diệp Phong, có phải chuyện xảy ra trong phòng bao làm anh bị hoảng sợ đúng không, dù sao thì nó cũng quá máu tanh, băng không sao anh lại nói linh tinh thế."
Diệp Phong cạn lời.
Những gì anh nói đều là thật!
Mọi người đều bảo nói chuyện thành thật là đòn sát thủ mạnh nhất, sao đến chỗ Liễu Thanh Thanh thì không dùng được nữa vậy.
Anh đau đầu nói: "Thanh Thanh, anh đang bảo là ví dụ! Ví dụ trên đời này thật sự có người tu tiên cưỡi mây đạp gió dời núi lấp biển, em cũng có linh căn, có thể bước vào con đường tu tiên, em... có thích cuộc sống như vậy không?”
Liễu Thanh Thanh rơi vào trầm tư.
Nghĩ một lúc cô mới lắc đầu nói: "Tôi không tưởng tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-5-nam-xuong-nui-lien-vo-dich/3489082/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.