Cô nhíu mày nói: "Tôn Chính, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, giữa chúng ta không có khả năng đâu.”
“Thanh Thanh, lẽ nào cậu vẫn còn nhớ nhung tên Diệp Phong đó ư? Cậu ta đã chết năm năm rồi, cậu hãy đi ra rồi nhìn về phía trước đi!"
Tôn Chính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân, thì cũng phải nghĩ cho con gái cậu chứ? Con bé cần có một người bố. Mà tôi, chắc chắn có thể đảm nhiệm nhân vật này!
"Thật ra, Diệp Phong chưa chết..."
"Thanh Thanh, cậu đừng tự lừa mình nữa, người chết không thể sống lại”
Tôn Chính quỳ một gối xuống, lấy ra một bó hoa hồng từ trong lòng, sau đó chân thành nói: "Thanh Thanh, làm bạn gái tôi được không, tôi sẵn sàng đối xử tốt với cậu và Diệp Tử suốt đời.”
Đôi mất Liễu Thanh Thanh lạnh như tuyết. Cô bình tĩnh nói: "Tôn Chính, năm đó Diệp Phong mất tích, tôi sốt ruột đến nỗi suýt thì thai ngừng, bệnh viện khuyên tôi từ bỏ, cậu là người đã mời một vị bác sĩ đông y tới giữ lại đứa bé cho tôi, phần ân tình này tôi rất cảm kích, suốt đời không quên. Nhưng bố của con gái tôi mãi mãi chỉ có một người, đó là Diệp Phong"
"Diệp Phong không mất tích, cậu ta đã chết rồi!”
Tôn Chính có hơi mất bình tĩnh: "Chẳng lẽ tôi đã cố gắng nhiều năm như vậy mà vẫn thua một người chết sao?"
"Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, cậu là một người tốt, nhưng tôi không có bất cứ tình cảm nam nữ nào với cậu, tôi chỉ coi cậu là bạn”
Liễu Thanh Thanh thở ra một ngụm trọc khí: “Tống Giai, buổi chiều còn có một cuộc họp đúng không?"
Tách.
Thẻ người tốt.
Tôn Chính tan nát cối lòng. Tống Giai đứng một bên xem kịch vội vàng đáp: "Vâng sếp Liễu, năm phút nữa là đến giờ họp."
Nói xong.
Tống Giai đi mở cửa.
Mở cửa ra cô ấy giật cả mình, bởi vì Diệp Phong đang đứng ở cửa
"Liễu Thanh Thanh đâu?”
"Anh Diệp, sếp Liễu không có ở đây..."
Trong vô thức, Tống Giai muốn đóng cửa lại.
Liễu Thanh Thanh cạn lời đỡ trán.
Cô ngốc Tống Giai này, câu chuyện vốn là hai bạn học cũ gặp nhau ôn chuyện cũ rất trong sạch, bị nói như vậy lại thành ra có vẻ như có gì đó thật vậy.
Cô liếc mắt quan sát Diệp Phong, cô không hiểu sao tự nhiên anh lại tới đây, công ty cách nhà tận ba mươi cây số, lái xe phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Mà từ lúc cúp điện thoại đến bây giờ còn chưa đến năm phút, chắng lẽ là trùng hợp anh đang ở gần đây?
Tôn Chính cũng đã nhìn thấy Diệp Phong. Anh ta sợ đến nỗi ngồi bật dậy, anh ta buột miệng nói: "Diệp Phong, cậu... không phải cậu chết rồi à?”
Tôn Chính kìm lại nỗi thất vọng trong lòng, anh ta vươn tay ra rồi nói: "Diệp Phong, chúng ta đều là bạn học, cậu còn sống tất nhiên là tôi vui rồi.”
Diệp Phong nhếch miệng, bất tay với Tôn Chính.
Nào ngờ thằng cha Tôn Chính này rất hung hăng, bản tay từ từ nằm mạnh hơn, hiển nhiên là muốn ra oai phủ đầu với Diệp Phong.
"Diệp Phong à, sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi tới Yên Kinh học y theo một vị tiền bối có tài y thuật xuất chúng, tôi thấy cơ thể cậu rất hư nhược, cần phải tập. luyện nhiều vào”
"Vậy sao."
Ngoài mặt thì Diệp Phong vẫn nhẹ nhàng bình tĩnh, tay anh thì tăng thêm gấp đôi lực.
Mấy giây trước Tôn Chính còn cười ha ha chờ nhìn Diệp Phong xấu mặt, bây giờ mặt anh ta đã biến thành màu gan heo rồi, anh ta muốn rút tay về nhưng không rút được.
Nhưng đang ở trước mặt Liễu Thanh Thanh, Tôn Chính không muốn bị mất mặt, anh ta đành phải nghiến răng chịu đựng.
Tôn Chính là một người đàn ông rẳn rỏi, xương tay sắp nứt rồi cũng không xin tha, chỉ mặt đỏ tía tai trừng mắt nhìn Diệp Phong.
"Ơ, lão Tôn này, sao cánh tay cậu run ghê thế, sắc mặt xấu thế, cậu phải rèn luyện thêm vào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]