"Vị đạo trưởng này, ngài cũng là thầy phong thủy à?"
Người đàn ông trung niên hồi thần, ông ta nhìn Diệp Phong với ánh mắt như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy.
"Biết sơ sơ, tại hạ Diệp Vô Huyền, đệ tử của Ngọc Nữ Quan núi Côn Luân."
Diệp Phong chấp tay vái một cái, Vô Huyền là đạo hiệu sư phụ lấy cho anh.
"... Ngọc Nữ Quan?"
Người đàn ông trung niên có vẻ nghỉ hoặc, tên đạo quán này sao nghe không đáng tin cho lắm nhỉ.
Trái lại là Lý Trường Sinh, nụ cười trên khuôn mặt ông ta cứng đờ.
Nhất là sau khi nghe thấy ba chữ Ngọc Nữ Quan, ông ta sợ hãi rụt rè đứng lên, căm lấy cái túi dưới đất rồi ba chân bốn cắng bỏ chạy, đến cá sạp xem bói cũng không cần.
Chớp mắt một cái đã biến mất khỏi tầm mắt
Điều này làm Diệp Phong cảm thấy là lạ.
Hình như Ngọc Nữ Quan có tiếng xấu à?
Chắc không phải là người phụ nữ ngốc Tô Thanh Hoan đấy xuống núi đã làm ra chuyện gì làm cho người người oán tránh đấy chứ.
Diệp Phong không có đoán kỹ, mối làm ăn dâng đến cửa tuyệt đổi không thể bỏ qua.
Anh nói luôn: “Đúng vậy, Ngọc Nữ Quan!”
“Nhưng rắc rối mà Lý đạo trưởng Lý Trường Sinh cũng không giải quyết được, Diệp đạo trưởng ngài..."
Tống Khánh tỏ vẻ do dự, dù sao thì trông Diệp Phong quá là trẻ, tuy anh mặc áo đạo sĩ, nhưng trông không đáng tin cho lắm.
"Nếu ông đã biết đây là một rắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-5-nam-xuong-nui-lien-vo-dich/3487606/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.