Liễu Tinh Vân vốn đang khoanh chân nhắm mắt, khi nghe tiếng bước chân tiến về phía này, hắn mở mắt, đầu tiên là nhíu mày, sau đó liền nở nụ cười.
“Tất cả đều đi ra ngoài.” Hàn Vị Tuyết mệnh lệnh.
“Tiểu thư, trang chủ có lệnh…. A….”
Giọng nói kia im bặt giữa chừng, kế tiếp là tiếng Hàn Vị Tuyết hất hàm sai khiến: “Dẹp bọn họ sang một bên đi.”
“ Tốt…. À vâng, thưa đại tiểu thư.” Người bị ra lệnh thở dài ai thán, không phải Chu Hạo Quân thì còn ai.
“Tị Thủy, đi bên này.” Thanh âm của nàng đột nhiên trở nên mềm nhẹ, “Phía trước, bên trái ngươi có chiếc ghế, cẩn thận.”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, biểu tình của Liễu Tinh Vân cũng càng ngày càng nhu hòa, nhìn thân ảnh xuất hiện bên cạnh cửa.
“Ở đây, ta giúp ngươi mở cửa.”
Hàn Vị Tuyết vừa vịn Hàn Tị Thủy vừa đẩy cửa ra, khi nàng đang muốn đỡ y bước vào thì có một người khác đã nhanh hơn cướp lấy người trên tay nàng, đưa y đến chiếc giường hắn vừa ngồi khoanh chân khi nãy.
Nàng ngây người một lát, nhìn đống xiềng xích vốn nên dùng để trói Liễu Tinh Vân nằm một đống như sắt vụn, không hề có tác dụng. Hiển nhiên, chiêu số Hàn Khiếu dùng không có hiệu quả.
Như vậy, nói cách khác…. Liễu Tinh Vân là tự nguyện lưu lại? Vì Hàn Tị Thủy.
“Tinh Vân?” Hàn Tị Thủy nín thở gọi, không để ý vết thương trên tay mà chạm vào người bên cạnh, “Ngươi…. Không có bị thương?”
“Ta rất tốt, không hề có chuyện gì.” Hắn nắm lấy cánh tay đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thuy-nhu-tinh/1316993/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.