“Cẩn thận bên kia!” Tả Vô Tâm nơm nớp lo sợ nhìn Hàn Tị Thủy bước đi trong vườn. “Cẩn thận bên trái!”
Hàn Tị Thủy dừng bước, bất đắc dĩ thở dài, “Vô Tâm, ngươi càng nói càng khiến ta khẩn trương.”
“Ta sợ ngươi không nhớ rõ thôi!” Tả Vô Tâm lầm bầm. Lão đại muốn hắn chiếu cố Tị Thủy, nếu Tị Thủy bị thương thì hắn chết chắc rồi.
“Ngươi đã dẫn ta đi qua đây hai lần rồi.” Hàn Tị Thủy mỉm cười, “Ta nhớ rõ phải đi như thế nào, ta không thể lúc nào cũng nhờ ngươi giúp ta.”
Từ lúc Liễu Tinh Vân đồng ý y có thể tự do đi lại trong nửa tháng trở lại đây, đều là Tả Vô Tâm dẫn y đi xem xét hoàn cảnh xung quanh. Điều này xem như dùng thân thể đổi lấy sao? Hay là, hắn căn bản liền cho rằng…. Không, là vì biết y không có năng lực chạy trốn khỏi nơi này, nên mới yên tâm để y tự do đi lại.
Mà thôi, hiểu được hắn nghĩ như thế nào thì y làm được gì chứ? Dù sao y cũng không làm được gì.
Hàn Tị Thủy thở dài trong lòng, vừa đi vừa đếm số bậc thang của lương đình, sau đó ngồi xuống thở phào một hơi. Cùng lúc đó, y nghe thấy Tả Vô Tâm cũng thở phào.
“Vô Tâm, sao ngươi lại khẩn trương?” Y không nhịn được mà nở nụ cười. “Ta không té ngã, cũng không đụng phải cái gì, ngươi có thể yên tâm.”
“Ta biết ngươi có thể, nhưng ta vẫn cứ khẩn trương đấy thôi!” Tả Vô Tâm lầm bầm, ngồi xuống bên cạnh y.
Qua mấy ngày nay, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thuy-nhu-tinh/1316989/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.