Tứ Xuyên Quỳ châu phủ Hàm Tiếu sơn trang.
” Vị Tuyết, muội về rồi.”
Thân ảnh đứng giữa trang viên không quay đầu lại, nói một câu làm cho nữ tử đang lặng lẽ tiếp cận y dừng cước bộ, sửa lại bộ pháp, trở lại dáng đi bình thường đi lại chỗ mạt thân ảnh bạch sắc kia.
” Tị Thủy, thính lực của huynh thực tốt.” Hàn Vị Tuyết than nhẹ, “Muội còn tưởng rằng võ công của mình có chút tiến bộ ni, không nghĩ tớn vẫn bị huynh phát hiện.”
Hàn Tị Thủy xoay đầu lại, chớp chớp mắt, hai khuôn mặt tuyệt sắc giống nhau như đúc đối diện. Bất đồng là, một bên là những đường cong mềm mại của nữ tử, một bên là những đường cong tương đối cương dương.
Ngũ quan cũng da thịt Hàn Vị Tuyết lộ ra vẻ mềm mại đẫy đà nữ tính, cộng thêm thường ở bên ngoài bôn ba, màu da có chút đậm màu; Hàn Tị Thủy tuy là nam tử, nhưng vì mang bệnh trong người, thường xuyên không ra khỏi nhà nên so sánh có phần gầy yếu tái nhợt.
“Võ công của muội quả thật có chút tiến bộ, muội lại gần ta mới có thể nghe được tiếng bước chân.” Hàn Tị Thủy mỉm cười, xoay người đi vào trong phòng. “Gặp gia gia chưa?”
“Gặp rồi.” Hàn Vị Tuyết muốn đỡ tay y, lại vẫn như quá khứ bị người kia tránh đi. “Vài ngày trước huynh lại bị bệnh một hồi phải không? Hiện tại cảm thấy như thế nào?”
“Đã hảo rồi, nếu không Ngôn Thụy cùng Hoàn Nhi tuyệt đối không cho ta xuống giường.” Y nhẹ nhàng nói, như mọi khi bước lên bậc thang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thuy-nhu-tinh/1316983/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.