“Chủ tử, nếu ngài không đành lòng, thì cứ để Tiểu An thay ngài đi nốt nước cờ cuối cùng này đi.” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền từ phía ngoài vào. An Kiều mặt không đổi sắc đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn tất cả diễn ra trong phòng, cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại trên người Diêu Phong, lộ ra vẻ ác độc, khi hắn nói những lời này, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn khó lòng che giấu.
“Chỗ này không tới phiên ngươi nói chuyện, đi ra ngoài!” Trách cứ An Kiều, rồi lại không biết làm thế nào. An Kiều vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chút tình cảm này đã vượt khỏi tình nghĩa chủ tớ, nói hắn là ca ca của mình cũng không đủ.
“Chủ tử, ngài thường nói với nô tài: Ngừng lại giữa chừng, sẽ gặp rắc rối. Chẳng lẽ ngài lại định làm như vậy hay sao?” Nhìn thân thể Lan U chấn động, An Kiều liền biết mình đã đoán đúng, chủ tử hắn cuối cùng vẫn động tâm, “Huyết hải thâm thù của lão gia và phu nhân, ngài quên hết rồi sao, mấu chục mạng người Lan gia ngài cũng không bận tâm à! Ngài quên, nhưng nô tài không quên! Nô tài không thể quên ánh mắt vô cùng bi thương của lão gia ngày ấy, không quên được thân thể bị tàn phá bất kham của phu nhân, không quên được —— ”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Suy sụp ngã ngồi trên ghế, bị người khác nói toạc ra tâm sự, Lan U không kịp tránh né. An Kiều nói đúng, hắn quên huyết hải thâm thù, tổn hại mấy chục mạng người Lan gia, đi yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-tinh-than-phi-tac-da/1317067/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.