“Nhu nhi, canh mấy rồi?” Một tay bám trụ giường, một tay chống thắt lưng ngồi dậy, bụng căng ra nặng trĩu khiến y khó lòng ngủ được, kéo cái bụng đủ tháng chậm chạp đi đến trước bàn, tự rót một ly trà lạnh, ngón tay trắng nõn thon dài cầm chén trà Tử Sa, uống một hơi cạn sạch. Coi như giảm bớt phiền muộn trong lòng và nhịp tim gấp gáp.
“Hồi bẩm công tử, vừa qua canh hai ạ.” Bên ngoài phòng, truyền đến tiếng trả lời nhu thuận của Nhu nhi.”Công tử, ngài vẫn chưa ngủ sao? Chủ tử đã nói, đêm nay phải xử lý công việc ở thư phòng, sáng mai sẽ trở về dùng bữa cùng ngài, ngài hãy nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, ta không buồn ngủ.” Không nói thêm gì nữa, chỉ lấy miếng ngọc bội vẫn luôn cất kỹ trong lòng, khóe miệng gợi lên một nụ cười mỉm ngọt ngào, nhưng trên khuôn mặt lại tỉ mỉ khắc một nét ưu tư. Khi ấy, Lan U vẻ mặt nhu tình ôm y vào trong ngực, đưa ngọc bội này cho y: “Diêu, từ nhỏ ta đã luôn mang theo ngọc bội kia bên người, hôm nay tặng nó cho ngươi, thấy ngọc như gặp người, như tấm lòng thủy chung của ta dành cho ngươi.”
Diêu Phong thản nhiên nở nụ cười, chưa từng có nhiều kinh ngạc, cũng không có biểu cảm dư thừa. Nhưng mà chỉ là một nụ cười khe khẽ như thế này, cũng đã đủ để trăm hoa héo úa. Thật cẩn thận cất ngọc bội vào trong ngực, coi như trân bảo.
“Nhu nhi, ban đêm rất lạnh, hắn có chịu mặc thêm quần áo không?” Không bao lâu, Diêu Phong lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-tinh-than-phi-tac-da/1317054/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.