Khi Makarov và Branch lái xe tới nơi, máu tươi trên cổ người Trung Quốc đó vẫn đang tuôn ra lênh láng, chảy trên sa mạc Gobi hoang vắng. Toàn thân co rút, nhưng anh ta vẫn chưa chết, đôi mắt đỏ ngầu đang trợn lên nhìn Makarov và Branch, giống như bị chết oan uổng, cũng giống như đang cầu nguyện điều gì đó...
1
Trên chuyến tàu quốc tế hướng về phương Đông này, Đường Phong, Hàn Giang, Từ Nhân Vũ và Makarov bốn người vừa vặn đủ một khoang giường nằm. Sau khi đoàn tàu ra khỏi Saint Petersburg, Đường Phong đóng cửa phòng lại rồi tiếp tục hỏi Makarov về chuyến đi tới Mông Cổ của ông, ký ức của Makarov đã thực sự hấp dẫn Đường Phong. Makarov nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thảo nguyên mênh mông bị băng tuyết bao phủ, kí ức của ông bất giác lại quay về chuyến đi cùng Branch tới Mông cổ năm nào.
Một chiếc máy bay vận chuyển AN-24 đã đưa Makarov và Branch tới sân bay quân dụng Irkutsk. Xuống máy bay, Branch phóng tầm mắt ra xa, lập tức cảm thán quá lời: “Ồ, Siberia rộng lớn! Ồ, Siberia hoang sơ! Ồ, tại sao mày không chịu buông tha cho tao! Tao nào có phải là những người tháng chạp đâu, mà tại sao cũng bị mày ôm lấy?”
Makarov không hứng thú với những lời cảm thán của Branch, anh đứng trên sân bay cũng nhìn ra xung quanh, không có người đến đón họ, không có quân đội, cũng chẳng có KGB. Makarov chau mày: “Không có người tới đón chúng ta sao?”
Branch vừa nghe thấy vậy liền cười nói: “Thôi đi, cậu lại còn hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-tay-ha/2975185/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.