Edit: Kim NC Beta: Thỏ SN 1 Đối với ký ức về cây trâm này ta đương nhiên nhớ kỹ. Khi ấy ở Cảnh Thái cung, ta đưa tay cài nó vào tóc của Thẩm tiệp dư, còn nói với nàng ta, muốn nàng ta cài nó hàng ngày. Vì khi đó ta muốn người ở phía sau nàng ta cho rằng nàng ta đã là người của ta, mà thực tế ta không hề mượn sức nàng ta. Kết quả ngày thứ hai sau khi nàng ta trở về đã phát điên. Ta mặc kệ nàng ta điên như thế nào, đều không tránh khỏi liên quan đến Thư quý tần. Mà Thư quý tần là người của Diêu thục phi, vậy thì… Ngước mắt lên, ta nhìn về phía Diêu thục phi bên cạnh, thấy vẻ mặt nàng ta vẫn thản nhiên như trước, khóe miệng khẽ nhếch lên như có ý cười. Dường như nàng ta cũng cảm nhận được, chậm rãi quay mặt lại nhìn ta. Mà ta rốt cuộc cũng đã hiểu vừa rồi nàng ta cười với ta là có dụng ý gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, cây trâm ngọc này xuất hiện bên cạnh ao của Quỳnh Thai chắc chắn có liên quan đến nàng ta. Không ai biết ngày ấy Thẩm tiệp dư đột nhiên phát điên có phải cũng là do nàng ta gây nên hay không. Cũng có thể cây trâm ngọc này từ khi ấy cũng đã không còn ở trong tay của Thẩm tiệp dư nữa. Trong lòng ta hoảng sợ, nếu quả thật là như vậy thì tâm tư của Diêu thục phi quá thâm sâu. Thảo nào ngày đó ở Nam Sơn nàng ta không ra tay giết ta, hóa ra nàng ta đang chờ một cơ hội tốt hơn, có thể cùng một lúc diệt trừ nhiều người như vậy! Diêu thục phi nhìn ta, trong đôi mắt của nàng ta ý cười ngày càng nồng đậm. Lúc này nghe thấy Thái hậu nói: “Sao nào, còn không chịu nhận sao? Ai gia đã bảo Phủ nội vụ đi thăm dò, tuy rằng có rất nhiều thông tin khác nhau, nhưng muốn tra ra manh mối cũng chỉ cần một khắc! Nhưng ai gia thật sự muốn xem các ngươi ai cứng miệng như thế!” Bà nói xong, phẫn nộ cầm cây trâm trong tay quăng vào trong khay. Cung nữ hoảng sợ, cuống quýt đỡ lấy. Ta sợ hãi, ngước mắt nhìn thấy sắc mặt của Thái hậu xám đen. Cây trâm kia là của ta, Thái hậu nói sao ta lại không hiểu cơ chứ? Thứ kia nếu như là ở trong cung, như vậy khi điều tra sẽ tra ra ngay, Diêu thục phi cũng vì chắc chắn điểm này nên mới càng đắc ý hơn. Ta đang do dự nghĩ xem có nên mở miệng hay không lại thấy Hạ Hầu Tử Khâm khẽ lắc đầu với ta. Ta hơi ngớ ra, cuối cùng im miệng không nói gì. Ta nhìn thấy ánh mắt của vài người xung quanh đang lặng lẽ nhìn về phía ta, trong lòng nhanh chóng hiểu rõ. Thái hậu có thể không biết nhưng trong cung vẫn có rất nhiều phi tần biết cây trâm kia là đồ của ta, nếu không ta cũng sẽ không đem nó đưa cho Thẩm tiệp dư. Cẩn thận nhớ lại, ngày hôm sau khi Thẩm tiệp dư trở về đã phát điên, như vậy người gặp qua nàng ta cũng không nhiều lắm. Nếu có, chỉ có thể là Thư quý tần và Diêu thục phi. A, hay nói một cách khác, chuyện ta đem cây trâm này đưa cho Thẩm tiệp dư, ở hậu cung hầu như chẳng mấy ai biết. Thư quý tần đã chết, Diêu thục phi càng không nói ra. Ta khẽ cắn môi, nhưng còn một người khác nữa biết – Hạ Hầu Tử Khâm. Ta đưa mắt nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt của hắn hơi nghiêm trọng, hắn thông minh như vậy, nên chắc cũng đoán ra được một chút đầu mối. Cho dù hắn không biết Thẩm tiệp dư có quan hệ với Diêu thục phi, nhưng chỉ cần nhìn cục diện hiện tại, Thiên Phi, Thiên Lục rơi xuống nước, Dao phi không thoát khỏi liên quan, cuối cùng lại chỉ dùng một cây trâm để giá họa cho ta, như vậy ai là người có lợi nhất? Không hề nghi ngờ gì nữa, đó là Diêu thục phi. Cùng một lúc diệt trừ nhiều người quan trọng như vậy, vậy thì trong hậu cung này, bất kể là phẩm vị hay là gì, vẫn là Diêu thục phi – nàng ta là tôn quý nhất, không phải sao? Thế nhưng hắn còn đang cân nhắc, hắn không thể không nghĩ tới quan hệ với Diêu Hành Niên. Dù sao chuyện hôm nay, tính đến bây giờ chưa ai bị mất mạng. Trong lòng ta đột nhiên sợ hãi, Thiên Phi đâu? Nếu như nàng ta đã chết…. Không, không, ta lắc đầu. Thiên Phi mà chết, chuyện cũng sẽ không lớn lắm, trừ phi là đứa bé chết. Ta hít một hơi thật sâu, hơi nắm chặt tay lại, tất cả mọi người đều đang chờ. Các phi tần biết cây trâm này của ta, nhưng lúc này không ai dám nói ra, chỉ đưa mắt nhìn. Diêu thục phi chờ đợi xem trò hay này kết thúc. Trong lòng ta thấp thỏm không yên, lúc Phủ nội vụ điều tra ra, ta nên đối mặt như thế nào đây. “Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Dao phi gào khóc gọi hắn, kiên định lắc đầu:” Thần thiếp bị oan, sao thần thiếp có thể có đồng bọn nào cơ chứ? Hoàng thượng, người không tin thần thiếp sao?” Hạ Hầu Tử Khâm nhìn nàng ta, nhưng cuối cùng không tiến lên. Trong đôi mắt Dao phi đau đớn, hiện rõ sự thất vọng, nhìn thấy nàng ta cắn chặt môi, dùng sức như vậy sẽ sứt môi, hắn vẫn thờ ơ. Ta âm thầm thở dài một tiếng, nàng ta thực sự không hiểu gì cả, lúc này làm sao bảo hắn tiến lên được cơ chứ? Chân tướng sự việc đều chưa rõ ràng, ai cũng bị nghi ngờ, không phải sao? Hắn là Hoàng đế không thể thiên vị bất kỳ bên nào. Mà ta bỗng nhiên sáng tỏ, hắn không muốn ta nói cây trâm kia là của ta, là muốn xem xem người giật dây ở đằng sau đến cuối cùng là kẻ nào? Hay là nói hắn muốn xác định xem rốt cuộc có phải là Diêu thục phi hay không? Thái hậu lạnh lùng nói:” Làm cũng đã làm rồi, bây giờ còn kêu oan. Ai gia nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi là quận chúa của Bắc Tề thì ai gia sẽ không làm gì được ngươi! Lập mưu đồ hại con cháu hoàng gia, ai gia sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu!” Dao phi sợ hãi kêu kên:” Thái hậu chẳng lẽ là muốn không phân biệt trái phải đúng sai, khiến thần thiếp bị oan uổng sao? Hôm qua thần thiếp không hề đi đâu cả, thần thiếp luôn luôn ở Dao Hoa cung luyện tập hí kịch, chính là để hôm nay có thể mang tới niềm vui cho người! Sao người lại có thể … huhu——–” Nàng ta đang nói, không nhịn được, khóc nức nở thành tiếng. Thái hậu chỉ khẽ hừ một tiếng, không thèm nhìn nàng ta. Các phi tần phía dưới đều đưa mắt nhìn về phía nàng ta, có người mang bộ dạng vui sướng khi thấy người gặp họa, cũng có người lại thấp thỏm bất an. Ta nhìn thấy tay đặt trên đầu gối của Hạ Hầu Tử Khâm nắm chặt lại, nhưng hắn vẫn ngồi im không động đậy. Ta chợt nhớ đến một đêm trước kia ở Thiên Dận Cung, hắn kéo tay của ta nói ngôi vị Hoàng đế này, hắn làm thật quá mệt mỏi. Sao lại không mệt mỏi cơ chứ, mà Dao phi lại như thế này, không hiểu cho lòng hắn chút nào. Thật ra chỉ cần nàng ta an phận, cả đời nàng ta đều không phải là được sủng ái sao? Chuyện hôm nay, nàng ta không có đồng bọn là thật. Nhưng nàng ta lại đột nhiên gọi Thiên Lục tới để đánh đàn, đây cũng thực sự là quá trùng hợp, không phải sao? Ta nghĩ nàng ta thật ra còn muốn kéo cả Thiên Phi lên đó nữa, lan can kia chắc là do nàng ta nhổ cọc lên. Mặc dù ta không nghĩ ra nàng ta rốt cuộc làm thế nào để dẫn Thiên Phi tới đó, nhưng có một chuyện có thể xác định đó là nàng ta cũng không từng nghĩ đến, bọ ngựa bắt ve sầu nhưng không ngờ còn có chim sẻ ở phía sau. Không hề nghi ngờ gì nữa, việc chặt đứt cọc gỗ xiếc kia không phải là vấn đề mà trước đó Dao phi đã nghĩ tới, mà điều nàng ta không nghĩ tới đó chính là muốn Thiên Phi tới đó phải dùng tới cách khác. Cả hai bên đều đồng thời rơi xuống nước, cảnh tối nay thực sự làm cho những người khác dương dương đắc ý. Lúc này, nghe thấy có tiếng người chạy từ bên ngoài vào. Tiếng bước chân kia dồn dập, khiến cho mọi người không nhịn được đều quay đầu lại, thấy một thái giám luống ca luống cuống chạy vào, quỳ xuống nói:” Nô tài tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu, tham kiến…” “Được rồi,” Thái hậu không kiên nhẫn cắt ngang lời y, trầm giọng hỏi:” Đã tra ra được hay chưa?” “Dạ, dạ,” Thái giám lau mồ hôi, do dự một lát, cuối cùng mở miệng nói: “Cây trâm này là…Năm ngoái lúc Hoàng thượng sắc phong Đàn phi nương nương, ban thưởng đồ trang sức cho nương nương…” Y vừa nói xong, tay lại không chịu được mà run rẩy. Lời của y vừa nói xong, các phi thần phía sau ta đều thì thầm to nhỏ. Thái hậu bỗng nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía ta, nhất định là bà cảm thấy kỳ lạ, khi đó ta từ chối rất nhanh, kiên quyết không đáp ứng ra mặt dẫn Dao phi tới hại Thiên Phi, bây giờ làm sao ta có thể giúp đỡ Dao phi đi hại Thiên Phi cơ chứ? Bà thông minh như vậy nhất định cũng biết là ta bị oan. Có điều bây giờ vật chứng ở trong tay của bà, ai có thể giải thích cho ta? Dao phi càng ngạc nhiên không ngớt, nàng ta chỉ tay vào ta, giọng the thé hét lên:” Là ngươi!” Nàng ta bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm mở miệng nói:” Hoàng thượng, là nàng, là nàng ta chặt đứt cọc gỗ! Nàng ta và thần thiếp không hề có một chút quan hệ nào! Thần thiếp làm sao có thể cùng nàng ta lập mưu hại Vinh phi cơ chứ? Chuyện này căn bản không có khả năng!” Đúng vậy, ta và nàng ta làm sao có thể hợp tác cơ chứ? Không phải kẻ ngốc đều hiểu được điều đó. Nhưng mà nhìn bộ dạng của nàng ta, thật sự đúng là cho rằng cọc gỗ kia là do ta cưa đứt. Hạ Hầu Tử Khâm không nói lời nào, lại nghe Thái hậu nói:” Đàn phi, ngươi giải thích như thế nào đây?” Ta còn có thể nói như thế nào, cây trâm là Hạ Hầu Tử Khâm ban cho ta, thực ra không cần thái giám kia báo lại, tin rằng rất nhiều phi tần đều biết. Mà chuyện ta đem nó đưa cho Thẩm tiệp dư cũng không cần nói. Hoàng thượng ban cho ta chắc chắn có ghi chép, huống chi bây giờ Thẩm tiệp dư đã điên rồi, nếu như ta nói như vậy không tránh khỏi những người khác cảm thấy ta muốn vu oan cho người khác. Nghĩ ngợi, ta chỉ có thể gật đầu: “Cây trâm này quả thực là do Hoàng thượng ban cho thần thiếp, có điều vì sao nó xuất hiện ở Quỳnh Thai thần thiếp không biết được. Cọc gỗ cắm ở dưới nước, muốn chặt đứt không hề dễ dàng, thần thiếp lại không biết bơi.” Lời của ta vừa nói xong, đã nghe thấy Dao phi vội la lên:” Hoàng thượng, đem nàng ta quẳng xuống nước đi, xem xem nàng ta rốt cuộc có biết bơi hay không!” Ta thấy sắc mặt của Hạ Hầu Tử Khâm khó chịu, trầm giọng quát: “Dao phi!” Lời của hắn khiến Dao phi chấn động mạnh, ngoái đầu lại oán hận nhìn ta. Nàng ta đương nhiên là hận rồi, nàng ta bây giờ ngày càng khẳng định rằng ta hãm hại nàng ta. Lại nghe Diêu thục phi nhàn nhạt nói:” Không muốn giả vờ sẽ rất khó, muốn giả vờ không phải rất đơn giản sao?” Giọng điệu của nàng ta rất bình thản, nói như thể là chuyện bình thường không liên quan gì. Thái hậu nhíu mày liếc nhìn nàng ta. Mọi người đều hít một hơi lạnh, sau đó sôi nổi bàn tán tỏ vẻ Diêu thục phi nói đúng. Ta cười khẩy một tiếng, nàng ta cũng đã nói như vậy ta còn có thể nói được gì cơ chứ? Thật ra có một người có thể chứng minh ta thực sự không biết bơi. Đó chính là Hàn vương. Nhưng hôm nay y lại ở Bắc Tề, huống chi việc này liên quan đến nghĩa muội của y, cũng không biết được khi đó y có thể đứng ra nói giúp ta hay không? Giọng Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng truyền đến:” Việc này thật là do nàng làm sao?” Hắn nhìn ta, đột nhiên cười nhạo nói:” Nhưng mà trẫm cảm thấy hơi kỳ lạ, cây ngọc trâm này chưa bao giờ thấy nàng cài cả.” Ta hơi kinh hãi, ngước mắt nhìn về phía hắn, không biết hắn nói thế là ý gì. Ngẫm nghĩ một lát, ta mới dần dần hiểu ra. Ta thực sự là hồ đồ, Hạ Hầu Tử Khâm muốn đem cây trâm này ném ra ngoài, nhưng mà ném cho ai? Ai cũng sẽ phủ nhận thôi, không phải sao? Vẫn là quay lại việc ta cho Thẩm tiệp dư, như vậy không thể thực hiện được, đem tội danh đẩy lên đầu người điên, như vậy không thể nghi ngờ gì nữa, ta là giấu đầu lòi đuôi. Ta đang nghĩ ngợi, đã cảm thấy bên cạnh có một người đứng dậy, tiến lên mấy bước lần thứ hai quỳ xuống mở miệng nói:” Hoàng thượng, Thái hậu, không cần oan uổng Đàn phi nương nương, cây trâm này nương nương tặng cho thần thiếp, nó là của thần thiếp.” Ta kinh hoàng, ngơ ngác nhìn người con gái trước mặt. Ta thế nào cũng không thể nghĩ ra được, người đứng ra sẽ là nàng – Ngọc tiệp dư. Hết chương 2 (208)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]