Edit: Ong MD
Beta: Thỏ SN
Ta ngạc nhiên há hốc miệng, đã thấy hắn cao ngạo mang theo đám thái giám đi một đoạn rất xa rồi.
Ngước mắt nhìn đám đèn lồng treo ở phía trên, ta chỉ biết lắc đầu, cái này bảo ta làm sao trả về đây?
Nếu không trả về chỗ cũ lập tức lấy đầu ta, mỗi câu hắn nói đều dứt khoát, không hề lưng chừng, nửa vời. Nhưng, ai bảo hắn là hoàng thượng chứ? Hắn là người đứng đầu thiên triều, huống chi bây giờ ta lại đang ở trong nhà hắn.
Ta ngẩn ngơ như người mất hồn, mới nghĩ tới một việc.
Ngọn nến đã bị tắt rồi!
Trên người không có đồ mồi lửa, giờ bảo ta trèo lên cây cột nhà khác để châm lại là điều không thể. Không khéo, ta sẽ rước thêm rắc rối nữa. Ta nghĩ một lúc, đèn lồng do phủ nội vụ đặt mua, vậy phủ nội vụ nhất định sẽ có thang.
Ngẩng đầu lên trời, đêm đã khuya lắm rồi.
Nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, khuya mấy cũng phải gõ cửa mượn cái thang ra đây.
Đem ngọn nến đã tắt nhét vào trong lòng, ta rụt cổ một cái, đi về phía phủ nội vụ. Sáp lỏng trên tay đã nguội đóng thành mảng, ta cắn răng gỡ từng mảng từng mảng xuống, cũng may là không đau.
Từ ngoài cửa phủ nội vụ, xa xa vẫn nhìn thấy cánh cửa lớn mở rộng, bên trong ánh đèn sáng trưng. Ta mừng rỡ cười, thật tốt quá, mọi người vẫn chưa ngủ, ta đỡ phải gõ cửa cầu cạnh người ta mở giúp.
Nghĩ vậy, ta cũng không bận tâm đến đầu gối sưng vù,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-nu-den-hoang-hau-phi-tu-bat-thien/1471071/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.