Edit: hebaby
Ta cúi đầu bước đến, bám sát theo cỗ kiệu của Thiên Phi.
Không ai hỏi ta vừa đi đâu, làm gì, không ai để ý đến ta.
Chốc chốc chiếc rèm cửa lại lay động theo từng cơn gió, ta liếc nhìn Thiên Phi đang ngồi bên trong. Trên mặt của nàng ta hiện rõ nụ cười đầy tự hào, ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy sự dịu dàng.
Kiệu của Thiên Lục theo phía sau, ta nhìn thấy Cúc Vặn lẳng lặng đi bên cạnh kiệu, khuôn mặt không biểu hiện gì.
Đi một lúc lâu, mới mơ hồ nhìn thấy cánh cổng hoàng cung cao ngất.
Nhìn bức tường hoàng cung đứng thẳng tắp trước mặt, ta âm thầm cắn răng. Sâu, sâu nhất trên đời là cánh cổng hoàng cung. Ta không biết thế giới sau cánh cổng ấy, sẽ xa hoa và tàn nhẫn như thế nào.
Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng. Mái ngói màu lưu ly như một vầng sáng lờ mờ lan tỏa, sắc màu giản dị đó lại làm cho người ta lo sợ không yên.
Tú nữ từ các nơi đã lần lượt kéo tới, ngoài cửa cung, cỗ kiệu, xe ngựa, xe đồ đứng chen chúc xen lẫn bao nhiêu tiếng rộn ràng, nhốn nháo, tạo nên một bức tranh riêng biệt trên quảng trường rộng lớn này.
Cửa cung chưa mở, rèm kiệu cũng chưa được vén lên.
Các tú nữ ai nấy đều rụt rè đợi bên trong, hoặc thỉnh thoảng hỏi a hoàn đi bên cạnh vài câu.
Ta thật may mắn vì Thiên Phi vẫn chưa nói gì với ta.
Khoảng chừng một khắc sau, cánh cổng cung màu đỏ tươi kia mới từ từ mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-nu-den-hoang-hau-phi-tu-bat-thien/1471048/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.