Tiên sinh của ta nói người rất xấu xí, sẽ làm cho ta sợ.
Ngay lúc những lời này thốt ra ta lại bật cười. Đó là lần đầu tiên ta thấy Tô Mộ Hàn có thái độ như vậy. Lý do bao biện của y đương nhiên ta không tin. Chẳng qua vì không muốn cho ta nhìn thấy mặt nên thuận miệng nói dối. Nhưng mà, ta chưa bao giờ nghĩ tới, vị tiên sinh có tinh thần vững như thành đồng vách sắt trong trí nhớ của ta, khi nói dối, tự nhiên cũng ấu trĩ và buồn cười như vậy.
Trong khoảnh khắc, Tô Mộ Hàn trong tâm trí của ta đã không còn thần bí, khó hiểu nữa mà thực sự là một nam tử bình thường như mọi người. Cũng biết lo lắng, cũng biết e dè một vài thứ. Thí dụ như y không muốn bị ta nhìn thấy mặt.
Ta khẽ lắc đầu, cho dù Tô Mộ Hàn thực sự xấu xí đến mức nào đi chăng nữa cũng không dọa được ta. Ngoại trừ sợ sấm sét ra, lá gan của ta vô cùng lớn.
Nhưng ta nghĩ không nên tiếp tục quấy rầy y. Ta hiểu rất rõ Tô Mộ Hàn.
Ta chỉ suy nghĩ, ngày mai tiến cung, ta và y sẽ khó có cơ hội gặp lại nữa. Nếu không gặp cũng là một điều tốt. Chí ít, ta và y cũng chẳng bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.
Đợi một hồi lâu, qua lời nói của Tô Mộ Hàn ta thấy y có vẻ mệt mỏi. Mà ta cũng cảm thấy hơi mệt nên đứng lên: "Ta đi nghỉ đây, tiên sinh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Vừa xoay người đi, Tô Mộ Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-nu-den-hoang-hau-phi-tu-bat-thien/1471046/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.