Dừng lại trước cổng lớn của Thọ An cung, Vân Nghê không chờ Dương ma ma mà đã kéo Trịnh Cảnh Hiên chạy vào trong. Y biết chuyện này là không phải phép, tự tiện chạy vào nơi ở của Tô Tử Lan mà không báo trước còn chạy khắp nơi gây ra động tĩnh lớn như vậy, hoàng thái hậu nương nương không phạt thì có hơi kỳ lạ đó. Nhưng làm thế nào bây giờ lỡ ném lao rồi thì phải theo lao thôi, ai bảo y không ngăn cản Vân Nghê mà cứ mặc cô chạy khắp nơi chứ. Thôi thì nếu có phạt cứ để y chịu phạt cùng cô đi.
Bầu trời tuyết rơi dày đặc, như vẽ lên một bức màn mỏng trắng xóa cho dãy hành lang dài dằng dặc, những cành cây quắt queo như làm giá đỡ cho những bông tuyết trắng dừng chân. Lần này Trịnh Cảnh Hiên đi trước dẫn đường, Vân Nghê lon ton theo sau vừa đi vừa ngó nghiêng khắp nơi, như một con mèo nhỏ, tò mò với mọi thứ xung quanh. Đột nhiên Vân Nghê nhìn thấy có một vị cung nữ đang quỳ dưới tuyết, quần áo mỏng manh, đến một cái áo khoác còn không có. Cứ quỳ như vậy chẳng mấy mà sẽ bị tím hết chân, trời còn lại như này nữa bị bệnh là điều không tránh khỏi. Mà không biết rằng vị cung nữ này đã phạm tội nặng gì để đến nỗi Tô Tử Lan phải phạt nàng ta quỳ dưới trời tuyết như này.
Vừa mới bước đến cửa chưa kịp đi vào bên trong đã nghe thấy tiếng quát đầy uy quyền của Tô Tử Lan vang lên. Trước đến nay chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/3376256/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.