Trịnh Cảnh Hiên quay về thì Mộ Thanh Sơn đã ôm chỗ đồ của Vân Nghê đi mất, trong phòng chỉ còn lại mình cô đang ngồi than thở, y phục trên người cô cũng đã được thay mới hoàn toàn. Mặc dù không biết vì sao nhưng Trịnh Cảnh Hiên cũng không hỏi, y cầm trên tay một chiếc lược ngà, tiến đến phía sau Vân Nghê. Nhấc lên một lọn tóc, y dùng lược tẩm tinh dầu thơm nhẹ nhàng chải cho đến khi tóc suôn mượt.
“A Hiên? Sao huynh lại ở đây? Đáng nhẽ giờ này huynh phải chuẩn bị lên dự buổi trầu sáng rồi chứ? Với lại, không cần phải chải tóc cho ta đâu, lát nữa ta sẽ chải sau, huynh mau đi chuẩn bị đi…”
“Ngồi yên nào…”
Trịnh Cảnh Hiên khẽ nói, trong giọng điệu pha lẫn một chút…khó chịu? Vân Nghê cảm thấy y hình như có gì đó khác lạ. Cô nhớ lần đầu mới gặp y không chủ động như vậy, rất gượng gạo, rất xa cách, vậy mà sao bây giờ… Mà tính ra, tay nghề của Trịnh Cảnh Hiên thật tốt, mái tóc của cô khá dài, còn được hệ thống xây dựng cho xoăn lơi ở phía ngọn tóc, sau một tối ngủ không nghiêm chỉnh thì tóc cũng đã rối hết lên. Thế mà chỉ sau một lúc mái tóc của cô đã được chải chuốt buộc lên một cách gọn gàng, nếu để Vân Nghê tự làm chắc hẳn cô sẽ chật vật lắm. Bàn tay ấm áp, những ngón tay thon dài vuốt trên từng lọn tóc dài đen tuyền của cô. Một thoáng sau mái tóc của cô đã được búi nửa đầu thành hình bông hoa, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/3357915/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.