Vân Nghê vươn tay khẽ xoa má của Trịnh Cảnh Hiên, cũng giống như lúc ở An Lạc sơn trang, cô vuốt sống mũi thẳng tắp của y, đôi môi trắng bệch của y, vuốt xuống chiếc cằm nhọn nhọn, thon thon. Cuối cùng dừng lại ở hai hàng lông mày đang nhíu lại của Trịnh Cảnh Hiên, cô hơi ngừng lại một chút rồi khẽ day day hai hàng lông mày của y. Vừa xoa vừa khẽ nói
“Giãn ra nào, giãn lông mày ra nào. A Hiên đẹp như vậy nếu cứ nhăn mày thì sẽ không còn đẹp nữa. Huynh biết không ta cũng thích mỹ nam đó. A Hiên, mặt trời đã lặn rồi sao huynh vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ huynh không muốn gặp ta sao? Chẳng phải huynh còn chưa tìm ra sự thật đằng sau cái chết của mẫu thân huynh Thục phi nương nương sao? Chẳng phải ta đã nói rằng sẽ giúp huynh tìm ra sự thật, giúp huynh lên ngôi cửu ngũ chí tôn sao? Ta còn chưa thực hiện lời hứa nữa, vì vậy cho nên huynh không thể rời đi lúc này được…”
“…”
“A Hiên, ta nhớ giọng nói ôn nhu của huynh, nhớ nụ cười của huynh nhớ ánh mắt huynh nhìn ta rồi. Huynh có thể đừng im lặng như vậy nữa có được không? Mở mắt ra nhìn ta đi có được không? Ta muốn thấy huynh cười, muốn nghe huynh nói…”
Vân Nghê nói chưa dứt câu đã gục xuống giường Trịnh Cảnh Hiên, tì trán lên mu bàn tay lạnh toát đang run run nắm chặt tấm chăn của y. Vân Nghê biết sợ rồi, biết sợ thật rồi, cô bây giờ không muốn mất ai cả, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/3349956/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.