Mắt thấy phải đi về, Trịnh Thanh Phong ánh mắt tội nghiệp nhìn Vân Nghê nhưng cũng hết cách cô không cứu được ca này. Trịnh Thanh Phong cũng hiểu rõ nên không đòi hỏi hay mè nheo gì chỉ đành ngoan ngoãn theo Trịnh Cảnh Vũ quay về. Đợi cho hai người bọn họ đi khuất, Vân Nghê liền quay lại đỡ Phương Bảo Lâm dậy, ánh mắt sắc sảo hướng về phía mẹ con Mộ Du cất tiếng hỏi.
"Tổ mẫu, phụ thân, có chuyện gì vậy? Sao Lâm Lâm lại quỳ ở đây? Mộ di nương và tam muội sao lại ngồi khóc ở đấy vậy? Hai người bị ai bắt nạt, phải chịu ủy khuất sao? A..... làm gì có ai bắt nạt được hai người chứ, lúc sáng hai người còn chặn nữ nhi ở cửa mà..."
"Đại tỷ, tỷ đừng nói lung tung, rõ ràng là nương ta có ý tốt ra đón tỷ, tỷ lại nói là bọn ta chặn ở ngoài cổng lớn. Hơn nữa đại tỷ, ai cũng biết tỷ nghiêm cho dù tỷ với nương của muội không được vui, tỷ cũng đừng trút giận lên nhị tỷ chứ?"
"Hử?! Tam muội nói vậy là có ý gì? Chuyện có sao ta nói vậy ta cũng chưa đổ oan cho ai bao giờ. Đúng ta nghiêm nhưng ta cũng không mang khó chịu của người này trút lên người khác. Trút giận lên Lâm Lâm? Thật kỳ lạ kéo muội ấy từ tay của hạ nhân về phòng, đưa muội ấy y phục mới sạch sẽ để mặc là trút giận sao?"
"Đại tỷ, tỷ đừng ngụy biện nữa muội và nương đều biết hết rồi. Tỷ không những trút giận lên nhị tỷ còn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/3328897/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.