Vân Nghê lấy từ trong ngực áo của Trịnh Cảnh Hiên một túi lụa nhỏ, mở ra bên trong là Băng Tâm, xem ra tên này cũng biết phải mang theo thuốc trong người phòng trường hợp bất trắc. Vân Nghê chẳng đếm trong đó có bao nhiêu viên đổ hết vào miệng Trịnh Cảnh Hiên bắt y uống hết. Cũng may một lúc sau nhịp thở của y đã bình ổn trở lại. Bây giờ phải tìm cách đẩy nhanh tiến độ chế thuốc của Mộ Thanh Sơn mới được.
"Thất điện hạ, bây giờ chúng ta cần phải quay về vương phủ gấp, không thể đưa điện hạ đi cùng, để ta sai người đưa điện hạ hồi cung trước. Hay người muốn ở đây chờ nhị vương gia?"
"Quận chúa tỷ tỷ, ta muốn đi cùng tỷ và tứ ca. Ta nghe nói Tiêu Dao vương phủ của tứ ca rất vui, nhưng không ai chịu đưa ta đến phủ huynh ấy chơi, cũng không ai quan tâm ta...."
"Chuyện này....Nhưng mà còn nhị vương gia? Thất điện hạ cũng không thể khiến nhị bương gia lo lắng được có đúng không?"
"Quận chúa tỷ tỷ không cần lo đâu. Không ai quan tâm ta nên họ cũng sẽ không để ý đâu. Nhị hoàng huynh cũng là vô tình gặp được ta nên dẫn theo thôi."
Vân Nghê không biết phải nói gì hơn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với đứa bé này vậy? Nhưng mà, dẫn tiểu hoàng tử xuất cung chắc không sao đâu ha?
* * *
"Phương Vân Nghê! Cô sao lại dắt theo một đứa trẻ về thế này? Cô bắt cóc nó ở đâu vậy?"
"Ta vừa mới sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/3325863/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.