Vân Nghê cúi xuống đón lấy Pipi vẫn đang cố bám gấu váy leo lên trên bàn tay, rồi cô đứng dậy theo chân Trịnh Cảnh Hiên đi đến tửu lâu. Tuy giờ đã điểm giữa trưa nhưng các ca kĩ của vũ đoàn đều đã đi chơi hết cả tại nhà trọ chỉ còn có Vân Nghê và Trịnh Cảnh Hiên. Đến cả Cảnh Vũ cũng đã bị Mẫn Nhi kéo đi chơi cùng mọi người, còn lại mỗi Trịnh Cảnh Hiên ở cùng Vân Nghê. Cũng không biết giờ này Tô Tử Lan đang làm gì? Vân Nghê nghĩ thầm vị thái hậu đó đã khởi hành về kinh trước mọi người năm ngày, chắc nếu tính không nhầm thì giờ này cũng sắp đến nơi rồi, cũng không biết là có an toàn không nữa mà đến sớm vậy làm gì nhỉ? Đi cùng mọi người có phải an toàn hơn không?
Ngồi xuống bàn ăn ở cạnh cửa sổ tầng hai, Vân Nghê sáng mắt đây có lẽ nào là chỗ ngồi trong truyền thuyết sao? Nơi mà các vị anh hùng hào kiệt, đệ nhất giang hồ, quyền cao chức trọng đều ngồi sao? Quả nhiên mọi người rất tự giác nha biết chỗ này không phải của mình nên đều biết thân biết phận tránh đi hết. Nói cái suy nghĩ trẻ con đó với Trịnh Cảnh Hiên, y cười Vân Nghê quá đáng yêu, đối lập với những suy nghĩ trưởng thành quá mức lúc trước, lần này cô lại như một tiểu hài tử ngây ngô với suy nghĩ hết sức đơn giản. Trịnh Cảnh Hiên nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô thì cười càng dữ hơn, cố gắng nhịn cười y chỉ về phía cửa sổ
"Do cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/2892215/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.