Chống hai tay định đứng dậy thì cô nhăn mày, lỡ quên mấy cả hai tay cô giờ bị trầy xước tứ tung, lúc nãy cô còn đang bận cái khác nên không để ý lắm bây giờ mới thấu đau. Hơi thổi nhẹ nhẹ vào lòng bàn tay thì đúng lúc đấy Bách Khải Tư quay lại.
"Giáng Thần cô nương định đi đâu sao?"
Đi đâu? Định đi tìm tên phiền phức là ngươi đó, ngươi mà chết ở Yên quốc thì phiền phức lắm. Nhưng Vân Nghê làm sao có thể nói huỵch toẹt ra như vậy được cơ chứ.
"Ta tính từ biệt công tử vì đồ ta cần cũng đã tìm được rồi, bây giờ ta phải ngay lập tức khởi hành đến kinh thành. Non sông còn đó hẹn ngày tái ngộ."
Vân Nghê toan quay đi thì đã bị Bách Khải Tư kéo giật lại, hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, toàn thân như bị nhấc bổng lên. Theo bản năng, hai tay Vân Nghê khua khoắng tìm điểm để bám vào, và rồi cô bám được vào Bách Khải Tư nằm trọn trong vòng tay hắn một lần nữa.
"Cô nương phi lễ rồi, cô đang bị thương, để tại hạ đưa cô đi. Dù sao cả tại hạ và cô nương đều có cùng điểm đến."
Hả? Gì cơ? Đưa cô đi á? Vân Nghê không nghe nhầm đúng không? Nhưng mà.....tại sao? Tại sao tự nhiên hắn lại tốt vậy chứ nhỉ? Chẳng lẽ vì chiếc nhan sắc này sao? Ài bậy bậy bậy, chiếc nhan sắc này định sẵn có chủ rồi, Vân Nghê cô không thể mang đi quyến rũ trai nhà lành được. Nhưng mà nếu đã có lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/2892199/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.