Trời đã sập tối, nhà nhà đều đã nổi lửa nấu cơm, Tiêu Dao vương phủ cũng không phải ngoại lệ, nằm trên mái nhà của thư phòng Trịnh Cảnh Hiên, Vân Nghê miệng ngậm ngọn cỏ đuôi chó mới vặt được trong hoa viên, ôm bụng lật qua lật lại. Cô đã ở đây đợi từ trưa rồi, vậy mà tên Trịnh Cảnh Hiên à không bây giờ phải gọi là Tiêu Dao vương, hắn vẫn chưa thấy về. Ở hoàng cung có gì đó vui lắm à? Sao đi lâu đến vậy cơ chứ? Hay là bị cô nương nào đó đánh mê dược mang về dấu đi rồi? Mùi hương của cơm trắng, đồ ăn được nấu chín phảng phất theo gió, len lỏi qua những con đường, mái nhà lướt qua cánh mũi Vân Nghê.
Từ lúc chạy thoát khỏi bọn sát thủ truy sát kia, cái duy nhất Vân Nghê ăn mới là chiếc bánh bao nóng thó được trong nhà bếp của Tiêu Dao vương phủ. Giờ đây mùi đồ ăn từ bốn phía bủa vây quanh mình, Vân Nghê không thể tỏ ra không biết mà làm ngơ được, cho dù muốn thì cái bụng của cô cũng không cho phép, nó biểu tình dữ dội.
“Ký chủ, hay là cô đi ăn cái gì chút đi, mấy ngày nay cô cũng ăn uống không tử tế rồi. Cả ngày nay mới ăn được mỗi cái bánh bao, cô không lo thì ta cũng lo đó, lỡ cô đói chết rồi thì ai hoàn thành nhiệm vụ đây huhu”
“....Không ăn, không có hứng ăn, cậu đói thì đi tìm đồ ăn trước đi.”
“Vậy được, do cô nói đó nhé. Ta không khách sáo đâu.”
Pipi hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/2892169/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.