Chương trước
Chương sau
Đọc xong Vân Nghê cũng nắm được một chút thông tin nhưng mà...

"Pipi, chỗ thông tin này không đủ để khai thác tý nào cả."

"Nhưng hệ thống cũng chỉ cho từng này thôi, còn lại cô phải tự khai thác."

Thổ huyết, Vân Nghê biết thế nào là tức thổ huyết rồi, thật tức cái lồng ngực mà. Có cái gì để đánh cho bõ tức không nhỉ? Tiếng của Trịnh Cảnh Hiên từ phía đối diện vang lên, kéo tâm trí Vân Nghê trở về thực tại.

"A Tửu, nàng sao vậy? Nhìn nàng có vẻ mệt mỏi?"

"Ta...ta không sao, ta không có mệt."

"Có thật không vậy? Ta thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm."

"Thật mà, ta không sao. Huynh gọi ta có chuyện gì sao?"

"Ừm, ban nãy phụ hoàng gọi ta vào nói chuyện. Người đưa trả lệnh bài, còn giao cả việc thẩm tra Dung Tình cho ta, người này vốn là nàng bắt được, ta thấy nên giao cho nàng mới đúng."

"Không, Trịnh Cảnh Hiên, đây là cơ hội mà hoàng thượng trao cho huynh. Huynh phải biết nắm bắt cơ hội này. Chỉ cần huynh có thể giải quyết được việc này, sao này mọi việc huynh làm đều sẽ thuận lợi hơn. A Hiên, ta nhớ mẫu thân của huynh...là bị hại chết, ta cũng có gọi là một chút manh mối, nhưng quả thực nếu chỉ dựa vào đó không thể buộc tội được ai. Ta có mục đích của ta, huynh có ước muốn của huynh. Mục đích của ta là đưa huynh lên làm hoàng thượng. Ta biết nói lời này là đại nghịch bất đạo nhưng huynh phải quen dần đi."

"Đợi chút đã, A Tửu nàng xem chuyện thẩm tra Dung Tình và mẹ ta vốn đâu có liên quan đến nhau? Hơn nữa manh mối mà nàng biết cũng chưa chắc ta không thể tra ra."



"Đúng Dung Tình và Thục phi nương nương không liên quan đến nhau. Nhưng việc của Dung Tình là bước đệm để có lại được cảm tình của hoàng thượng. Ta hỏi huynh tại vì Thục phi nương nương lại bị hại chết? Tại vì sao trong số các hoàng tử công chúa, huynh lại là người duy nhất trúng độc Dịch Hồn? Tại sao nó lại có thể tồn tại trong cơ thể huynh lâu đến như vậy mà huynh vẫn không sao?"

"Ta......"

"Thục phi nương nương bị hại chết vì năm đó, bà ấy độc sủng long ân, gây ra nhiều sự ganh ghét đố kị trong hậu cung. Rồi bà ấy mang long thai, chưa cần biết là tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa, hoàng thượng đã yêu thương nay trong mắt chỉ còn Thục phi. Rồi Thục phi bị đổ tội hãm hại phi tần khác, hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua càng dấy lên sự ghen tức trong lòng người. Cái này là nguyên nhân đầu tiên gây ra cái chết của mẫu thân huynh. Huynh có lẽ đoán được vì sao trong số các công chúa hoàng tử, huynh lại là người duy nhất trúng độc Dịch Hồn rồi nhỉ? Tại vì huynh là con của Thục phi được độc sủng một thời. Để không phát độc quá sớm tất nhiên phải có thuốc để ức chế độc phát."

"......Tại sao? Tại sao nàng lại biết được những cái này? Sự thật đằng sau đó là thế nào, chắc chắn nàng biết đúng không? Phương Vân Nghê, A Tửu xin nàng có thể nói cho ta biết đi....có được không?" - Trịnh Cảnh Hiên nhào đến bám lấy hai vai của Vân Nghê hơi bóp mạnh.

Nước mắt đã lăn dài trên gò má y, Trịnh Cảnh Hiên khụy xuống, hắn đây là lần đầu tiên nghe có người nhắc đến việc này, về việc liên quan đến Thục phi mẫu thân của hắn. Trước đây hắn phái người đi điều tra đều không có kết quả tưởng chừng manh mối đã đứt đoạn hết rồi, vậy mà hôm nay tại giây phút này lại xuất hiện người có thông tin của mẹ hắn.

"A Hiên, muốn tìm được sự thật huynh phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Tất cả mọi người đều có phe cánh riêng nếu huynh không xây dựng lực lược riêng của mình mà đơn thương độc mã, nhất định không buộc tội được ai ngược lại còn tự hại chính mình."

Vân Nghê đỡ Trịnh Cảnh Hiên lên trên ghế để y ngồi bên cạnh mình, cô lần này là thực sự khuyên nhủ Trịnh Cảnh Hiên chứ không phải vì nhiệm vụ của bản thân. Cô biết người hại Thục phi là ai nhưng không biết người hạ độc Trịnh Cảnh Hiên là ai, cho dù biết tất cả cũng không thể nói huỵch toẹt ra cho y được. Tại vì cô còn kém cả tuổi y, y không biết vậy mà cô lại biết tường tận có lạ không chứ? Phải rồi còn cả thuốc ức chế! Chắc chắn không thể trực tiếp đưa thuốc kêu y uống hoặc bóp miệng nhét vào được, đều phải dùng đồ ăn..... Vân Nghê quay sang nhìn Pipi, lúc này mới phát hiện trên tay nó đang cầm một cái hộp gỗ khắc hoa văn rất đẹp, bên trong là những viên thuốc tròn, to bằng đầu ngón tay út.

"Ký chủ, đây là Băng tâm, là một loại thuốc được điều chế từ thiên sơn tuyết liên, nó có thể dùng để giảm tầng xuất phát độc của Trịnh Cảnh Hiên và giảm đau đớn cho y. Ta vừa đổi cho cô đó, mau cầm lấy dỗ nam nhân của cô đi, nhanh lên."

Có mấy sọc đen xuất hiện, chảy dài trên khuôn mặt Vân Nghê, con chuột nhỏ này được lắm, dám chọc cô. Vân Nghê cầm lấy hộp thuốc ánh mắt nhìn Pipi có hình viên đạn. Pipi biết chứ nhưng lờ đi, hí hí bây giờ Vân Nghê vẫn cần dựa vào Pipi nên chưa thể lột da bổn mỹ thử được.

"A Hiên, ta đều là muốn tốt cho huynh, lời đề nghị trước đó của ta huynh cứ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ cần huynh muốn có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào." - Vân Nghê nói xong đưa hộp thuốc trong tay mình cho Trịnh Cảnh Hiên: "Đây là Băng tâm, ừm một loại thuốc mà ta chuẩn bị cho huynh. Có thể dùng để tạm thời đẩy lùi độc Dịch hồn trong cơ thể huynh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.