Đọc xong Vân Nghê cũng nắm được một chút thông tin nhưng mà...
"Pipi, chỗ thông tin này không đủ để khai thác tý nào cả."
"Nhưng hệ thống cũng chỉ cho từng này thôi, còn lại cô phải tự khai thác."
Thổ huyết, Vân Nghê biết thế nào là tức thổ huyết rồi, thật tức cái lồng ngực mà. Có cái gì để đánh cho bõ tức không nhỉ? Tiếng của Trịnh Cảnh Hiên từ phía đối diện vang lên, kéo tâm trí Vân Nghê trở về thực tại.
"A Tửu, nàng sao vậy? Nhìn nàng có vẻ mệt mỏi?"
"Ta...ta không sao, ta không có mệt."
"Có thật không vậy? Ta thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm."
"Thật mà, ta không sao. Huynh gọi ta có chuyện gì sao?"
"Ừm, ban nãy phụ hoàng gọi ta vào nói chuyện. Người đưa trả lệnh bài, còn giao cả việc thẩm tra Dung Tình cho ta, người này vốn là nàng bắt được, ta thấy nên giao cho nàng mới đúng."
"Không, Trịnh Cảnh Hiên, đây là cơ hội mà hoàng thượng trao cho huynh. Huynh phải biết nắm bắt cơ hội này. Chỉ cần huynh có thể giải quyết được việc này, sao này mọi việc huynh làm đều sẽ thuận lợi hơn. A Hiên, ta nhớ mẫu thân của huynh...là bị hại chết, ta cũng có gọi là một chút manh mối, nhưng quả thực nếu chỉ dựa vào đó không thể buộc tội được ai. Ta có mục đích của ta, huynh có ước muốn của huynh. Mục đích của ta là đưa huynh lên làm hoàng thượng. Ta biết nói lời này là đại nghịch bất đạo nhưng huynh phải quen dần đi."
"Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thon-nu-thanh-phuong-hoang/2892123/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.