Lúc Thịnh Thừa Quangtrở về thì Tử Thời đang ngủ trưa, mấy tháng này thai nhi lớn lên rấtnhanh, cô không chỉ ăn được rất nhiều mà ngủ cũng cực kỳ nhiều, mỗi ngày đều phải ngủ trưa. Thịnh Thừa Quang rón rén đi vào, vốn định chỉ nhìncô, nhưng nhìn thấy cô ngủ ngon lành như vậy, khiến anh cũng chợt cảmthấy cơn buồn ngủ ập đến, không để ý đến những thứ tài liệu quan trọngtrong thư phòng nữa, thay quần áo nằm xuống bên người cô.
Nhưngthực ra làm gì có chỗ nào buồn ngủ? Anh nằm bên người cô, nhìn cô ngủsay, cố ý đưa khuôn mặt đến thật gần cô, hơi thở của cô phả vào trên mặt anh, rất êm ái…..Cảm thấy chưa được bao lâu, nhưng sao thoáng cái bênngoài mặt trời đã ngả về tây rồi chứ?
Việc vô duyên vô cớ lãngphí thời gian làm chuyện ngu ngốc này,vẫn là lần đầu tiên Thịnh tổnglàm, ngồi dậy sờ sờ mũi một cái, vậy mà Thịnh Thừa Quang cảm giác đượctrên mặt có chút nóng lên.
Thật đúng là càng lớn càng trẻ lại—không, trước đây anh cũng không ngốc như vậy mà!
Sợ cô tỉnh lại phát hiện ra, anh nhẹ nhàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
Loại tâm tư nhỏ rối rắm không nói được thành lời như thế này, quả thực giống như móng vuốt mềm mại của con mèo nhỏ gãi trong lòng người, Thịnh ThừaQuang không chịu nổi, gần như vuốn vò đầu bứt tai nhảy nhót lung tungtrong phòng khách yên tĩnh, cũng may đúng lúc này anh kịp thời nhớ đếnTạ Gia Thụ—tại sao lại có thể làm ra cái động tác ngu ngốc như vậy chứ?
Đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thoi/2397721/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.