Vào một ngày nọ, Tứ Thiên vừa tan ca về, mở cửa nhà liền giật mình vì có bóng dáng vật gì lóe qua.
Địng thần lại, nhìn kĩ, thấy một con mèo Ba tư ú ú đang ưỡn người, ngáp một cái thật to rồi nằm bẹp dí xuống sofa.
Tứ Thiên đầu đầy hắc tuyến, đi vào nhà, đúng lúc thấy Uân Đình ở bếp đang thái lát cá tươi nấu canh.
“Đình, mèo ở đâu ra vậy?”
Tứ Thiên đi vào bếp, rót nước vừa hỏi Uân Đình.
“Về rồi à, nó là con mèo cô Hồng nhà bên gửi nhờ nuôi hộ đó, tại cô ấy đi du lịch xa, phải tuần sau cô ấy mới đi về”
Uân Đình sớm nghe tiếng cửa mở, cũng không bị giật mình, cậu không quay đầu lại miệng đáp.
“Một tuần? Quá lâu” Giọng điệu Tứ Thiên không tốt.
Uân Đình thở ra, cậu sớm biết sẽ như vậy mà. Tứ Thiên sợ chuột nhưng cũng không ưa mèo, mèo hay rụng lông làm hắn ghét, hắn dị ứng với lông mèo.
Lúc đầu Uân Đình cũng khó xử lắm, nhưng cô hồng nan nỉ mãi đành phải ận ừ ôm mèo nuôi hộ.
“Em xin lỗi, anh chịu khó tí nhé, tại cô ấy năn nỉ ghê quá em không từ chối được, em sẽ cố làm nó không ảnh hưởng tới anh ha”
Cậu hôn phóc lên mặt hắn một cái lấy lòng.
“Đành vậy”, Tứ Thiên hưởng phúc lợi rồi, mà kết quả cũng không thay đổi được mèo cũng đang ở nhà hắn rồi, thế là hắn tuy hậm hực nhưng phải nhịn.
"Em nấu gì thế? Thơm quá”
“Meo.. meo..”
“Canh Hoàng Cao đó”
“Anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm”
"Ừ, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-uan-dinh/24192/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.