Là cảnh sát nhân dân, phải xông pha trận mặc, có gió có bão cũng không được phép lui chân.
Là cảnh sát, chắc chắn không thể không bước chân vào “giang hồ” sóng gió bão táp.
Đã là người bước chân vào giang hồ, dù sống hay chết đều mang thân bất do kỷ.
Có lúc gặp thời có lúc không, giang hò nay đây mai đó, ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra.
Là cười là khóc, là ca vang hay thổi nhạc trên gió, vẫn là không thoát được hai chữ “Giang hồ”. Hai chữ này tuy nhẹ lượng mà nặng phân, khi dính vào người, dù là một chút, cũng sẽ chẳng bao giờ tẩy sạch được nữa, có khi vô tình mà uất nghẹn cả đời.
Thân là cảnh sát, cũng là người trong “giang hồ”, Tứ Thiên và Uân Đình rất rõ ràng điều ấy.
Vì cả hai đều rõ, mà có khi là Tứ Thiên rõ hơn, thế cho nên, bây giờ hắn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy chuyện đang xảy ra trước mặt, tuy rằng nội tâm đã không nhịn được mấy lần muốn rút đoản kiếm.
Đúng là kiếm không phải súng.
Quả thực, Tứ Thiên có một đoản kiếm dài trên dưới độ 40 phân, cán kiếm hình cung khuyết, màu lục đính long phụng, trạm kiếm được chế tác tinh xảo, đoản kiếm sắc bén tinh tế uy tề, hắn vẫn luôn mang bên người mỗi khi vào “giang hồ”.
Đoản bảo kiếm này có một cái tên cũng rất khí phách_ đoản kiếm Kỳ Vương.
Không chỉ tên kiêu dáng đẹp, mà đoản kiếm Kỳ Vương này, gần hai trăm năm trước nổi dang thiên hạ, uy chấn võ lâm, cái thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-uan-dinh/24189/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.