Lung linh trong làn gió
Những chấm vàng bé nhỏ
Đàn đom đóm hồn nhiên
Lang thang trên đồng cỏ
...
Trên dải đá cao nhô ra biển, cỏ mọc xanh um. Hoa Tiên đang đứng đó và lặng lẽ nhìn về phía khơi xa, suối tóc vàng của nàng tuôn bay óng ánh, và những lớp voan trong suốt trên y phục nàng phấp phới tỏa rộng.
Nàng đang nhớ một người. Thiên Hà. Nàng nhớ về những giây phút đầy tươi vui khi được ở bên anh và cùng anh ca hát, nhớ món chocolate và những bông anh thảo tím biếc.
"Em nhìn lên giữa khoảng trời trong xanh
Một cánh hoa thật mỏng manh như thế
Em ước rằng một ngày mình có thể
Trở thành gió để bay về bên anh..."
Hoa Tiên khẽ cất lên một khúc hát, giọng nàng hòa tan vào tiếng sóng biển rì rào, và đôi mắt xanh lá cây - bạc của nàng như ngấn lệ. Nhưng rồi nàng bỗng lẩm nhẩm:
"Mà mình là gió rồi thì việc quái gì phải ước nữa nhỉ?"
Rồi nàng lại sực nhớ ra một điều:
"Thôi chết, hình như mình đã... bỏ quên anh ấy trên đỉnh núi ấy rồi!"
Nhưng giờ nàng không thể quay lại đó để giải cứu Thiên Hà được nữa, vì nàng rất sợ Hy Ca. Phải làm sao đây??
"Mà tại sao mình lại phải sợ Nước nhỉ? Xét về sức mạnh thì mình đâu có thua kém gì cô ấy chứ." Hoa Tiên thở mạnh một hơi, và nàng xiết chặt hai nắm tay lại. "Đúng rồi, từ nay mình sẽ vùng dậy! Mình sẽ chống lại Nước, không thể để cô ấy lấn lướt mình mãi như thế được. Mình nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313281/chuong-0-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.