"Em thích loài hoa nào nhất, Huệ Nha?"
"Bách sắc Aiji. Còn anh, Zapihha?"
"Chắc là... hoa hướng dương."
Hai người đang ngồi tựa bên một gốc cổ thụ ngàn năm tuổi, dưới tán lá xanh thắm tỏa bóng mát lành. Nền cỏ xung quanh họ mọc đầy những khóm hoa huệ vàng. Và trước mắt họ là một vùng hồ mênh mông sóng nước.
"Anh muốn được tới Fayusia và Hà Nội quá. Và anh cũng muốn tới cả Ajamina của em nữa, Huệ Nha." Zapihha quay nhìn Huệ Nha, đôi mắt màu nâu nhạt của anh như đang lấp lánh sáng lên.
"Vậy một ngày nào đó, hai chúng ta sẽ cùng tới những nơi ấy nhé." Nàng mỉm cười với anh.
"Ừ, một ngày nào đó nhé."
Những làn gió mát dịu. Bầu trời đang thay sắc. Hoàng hôn đang tỏa buông khiến mặt hồ óng ánh những tia nắng đỏ. Những vì sao đã bắt đầu hiện ra một cách mờ nhạt. Một đàn chim trắng vỗ cánh bay dưới những dải mây hồng. Hai người cứ ngồi lặng bên nhau và ngắm nhìn quang cảnh tươi đẹp ấy.
"Có lẽ... anh sắp phải đi rồi." Anh mỉm cười một cách buồn bã.
"Em muốn ngồi bên anh thêm một chút nữa." Nàng khẽ nói.
"Một chút nữa thôi nhé."
Bầu trời vẫn đang chầm chậm thay đổi sắc màu. Những vì sao vẫn đang lác đác hiện ra. Và một vài bông tuyết bắt đầu thoang thoảng rơi xuống. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay anh và ngả đầu xuống vai anh:
"Ở bên anh, em cảm thấy êm đềm lắm."
"Vậy em ngủ đi." Anh vuốt tóc nàng. "Để anh hát ru em ngủ nhé?"
Nàng nhắm mắt lại và lắng nghe giọng hát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313261/chuong-0-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.