III
Khuya.
Ebenie đã trở vào trong khoang điều khiển của Arelgon. Phía dưới mặt biển băng, con sói tuyết nằm duỗi mình trên một tấm thảm hoa màu tím mà Navarisa đã tạo ra, Huệ Nha và Zapihha ngồi dựa lưng bên sườn con sói, trên lớp lông rất dày của nó. Huệ Nha đang cầm trên tay một bông hoa băng Ymiya, nàng ngắm nó một lúc rồi đưa lên miệng và... cắn một miếng. Khuôn mặt nàng hơi nhăn lại vì cánh hoa lạnh buốt.
"Ebenie đã nói em sẽ bị buốt răng nếu ăn nó rồi mà." - Zapihha bật cười.
"Nhưng ngon lắm." - Nàng nhìn anh và nghiêng đầu cười.
"Vì sao em cứ thích ăn hoa vậy, Huệ Nha?" - Anh vuốt tóc nàng.
"Vì em muốn trở thành hoa." - Nàng đáp, giọng nàng như tiếng nước chảy khe suối.
Zapihha mỉm cười, dù anh không hiểu lắm câu trả lời của nàng.
"Đêm nay em thấy yên bình lắm." - Nàng vuốt cánh hoa và nói.
"Anh cũng vậy." - Anh khẽ gật đầu.
Khung cảnh đêm khuya thật thanh mịch. Cánh đồng hoa băng với những đốm sáng vàng lay động khe khẽ. Vầng trăng hé nửa sau một tầng mây. Từng bông tuyết trắng muốt buông mình rơi xuống như hoa lệ.
Nhìn những bông tuyết, Zapihha lại cảm thấy thật khó để chợp mắt. Thế gian rộng lớn bao la, bước chân người thì bé nhỏ. Cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng để đạt được điều gì?
"Em có thích tuyết không, Huệ Nha?" - Anh hỏi.
"Em thích mưa." - Nàng ngả đầu xuống vai anh.
Mưa... Anh ôm lấy nàng và nhắm mắt lại, trong tim chợt nhói lên những hoài niệm.
Mưa... Mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313234/quyen-02-chuong-22-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.