VII
"Mưa, là nước mắt của trời mây
Gió, là khúc nhạc buồn mênh mang
Nắng, là ánh sáng của thiên đàng
Hoa, là tình yêu của trần gian..."
Những bông tuyết như muốn tan vào giọng hát trong vắt mà u buồn ấy. Ngân lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng hát ấy giai điệu ấy như chất chứa vô vàn những cảm xúc không thể giãi bày.
Zapihha tỉnh giấc vào lúc nửa đêm, lắng nghe tiếng hát mà lòng anh chợt se sắt lại. Đó là tiếng hát của Huệ Nha, lần đầu tiên anh được nghe giọng hát của nàng, nhưng sao anh lại thấy đau buồn đến thế?
Anh đứng lên và bước về phía nàng. Nàng đang đứng đó trong ánh trăng bạc khiết tinh; suối tóc đen như nhung, mềm như tơ lụa tuôn dài vào gió. Nàng đang ngước nhìn lên bầu trời và hé môi cất lên một huyền khúc, như thể một thiên sứ mĩ lệ của cõi thần tiên.
Xung quanh, những bóng cây Tallakalar và con robot Arelgon vẫn đứng im lìm, tĩnh lặng. Những bông tuyết tỏa xuống thật chậm. Giọng hát của nàng thanh trong và tinh khiết biết bao. Anh bước tới mà như tê lịm tâm hồn.
Rồi...
Nàng bỗng từ từ quay lại nhìn anh, khiến nhịp tim anh chững lại.
Nàng đang nhìn thẳng vào anh. Con mắt bạc của nàng đang phát sáng rực rỡ, nhưng... anh chưa khi nào thấy nó sáng dữ dội đến như vậy!!
Những tia lửa điện cứ không ngừng bắn ra từ con mắt của nàng, nổ lách tách, sáng rừng rực, như thể có một nguồn năng lượng khủng khiếp đang muốn nổ tung ra khỏi cơ thể nàng?!
Anh cảm thấy sợ, sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313220/quyen-02-chuong-20-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.