V
Quái vật...??
Zapihha cảm thấy sợ hãi chính ý nghĩ bất chợt ấy của mình, anh nhìn xuống cánh tay bạc, và ước nó biến trở lại thành cánh tay bình thường như trước. Anh ước nguồn năng lượng bạc trong người anh tan biến đi. Nhưng giờ điều đó có lẽ là không thể nữa rồi, anh phải tập làm quen với nó và sử dụng nó một cách thành thạo, nếu muốn tồn tại ở cái thế giới tương lai loạn lạc này. Và nhất là anh còn phải bảo vệ Huệ Nha.
Đúng vậy, giờ không phải lúc để đắn đo sợ hãi, anh cần phải mạnh mẽ hơn nữa, không ngừng mạnh mẽ hơn nữa. Trong trận chiến vừa rồi, anh chỉ mới phóng ra được một vài luồng năng lượng bạc mà đã cảm thấy gần như kiệt sức, và ở những lần phóng sau thì cường độ cũng không còn mạnh được như lần đầu. Hi vọng trải qua tập luyện thì điều này sẽ dần được cải thiện.
"Chúng ta sẽ tiêu diệt hết lũ ma quỷ xấu xa và giải phóng Trái Đất." - Ebenie vẫn đang nói, ánh mắt nàng ngời sáng như hai vì sao xanh - "Và mùa xuân cùng ánh nắng ấm áp sẽ trở về trên khắp hành tinh thân yêu này, tôi rất tin tưởng vào tương lai tươi đẹp ấy."
Dù Ebenie còn rất trẻ nhưng Zapihha có thể nhận thấy cô ấy là một chiến binh đầy nhiệt huyết. Cô ấy đã phải trải qua những trận chiến tàn khốc và bao đau thương mất mát, mà vẫn giữ được niềm tin chiến thắng mãnh liệt, thật đáng khâm phục.
"Con robot của cô có thể tự chiến đấu ư, Ebenie?" - Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313216/quyen-02-chuong-20-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.