* Zapihha = Xương Uy
II
Hoàng hôn thầm lặng tràn về khiến những bông tuyết bỗng trở nên thật lộng lẫy. Ánh tà dương hắt sắc tím lên những thân cây Tallakalar trầm tư, u mặc. Con sói Mevyh vẫn chậm rãi cất bước trên nền tuyết trắng, theo hướng của con robot khổng lồ phía xa kia. Navarisa thoáng cái đã bay tít lên bầu trời với những dải mây màu tím nhạt.
"Em gái nghĩa là sao? Anh trả lời đi chứ, Zapihha?" - Huệ Nha hỏi.
"À, nghĩa là từ bây giờ anh sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em." - Zapihha đáp, anh đặt bàn tay phải của mình lên bờ vai nàng.
"Nhưng thời gian qua anh vẫn luôn bảo vệ và chăm sóc cho em mà?" - Nàng hơi quay đầu lại.
"Anh... có làm được gì đâu." - Anh ngượng ngùng nói.
Nàng đặt bàn tay thon nhỏ, trắng ngần và mềm mại lên bàn tay anh, giọng nàng ngân lên thật êm ái giữa những bông tuyết:
"Anh đã làm rất nhiều điều cho em mà, Zapihha. Trong cơn bão tuyết ấy anh đã đưa em vào lánh trong căn nhà kính, và dù chỉ có một chiếc áo duy nhất, anh vẫn sẵn sàng nhường nó cho em. Ngay cả khi em muốn tấn công anh bằng cầu lửa, anh vẫn chẳng hề giận, vẫn lo lắng và đắp áo lên người cho em lúc em bất tỉnh. Anh đã dạy em cách nói chuyện, dạy em cách mỉm cười. Anh đã ôm em vào lòng mỗi khi em cảm thấy tuyệt vọng, mỗi khi em sợ hãi.
Anh thật hào hiệp, khi em không đứng dậy được anh đã cõng em đi trong mưa tuyết. Em biết lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thien-than/2313210/quyen-02-chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.