Lục Nhất Hàng nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, tuy đã rất cẩn thận nhưng vẫn đánh thức Thư Dật, y mơ mơ màng màng mở mắt, giọng nói có chút khàn “Mấy giờ rồi?”
“Tám rưỡi, có đói bụng không?” Lục Nhất Hàng sờ sờ bụng Thư Dật, cười khẽ ”Tối hôm qua cũng chưa ăn gì, lại còn náo loạn muộn như vậy…”
Mặt Thư Dật có chút đỏ.
Ngày hôm qua sau khi Lục Nhất Hàng tới nhà ga đón Thư Dật trở về, Thư Dật rất sốt ruột, không kịp ăn cái gì cũng chưa kịp nói câu nào, trong lòng nghẹn thật nhiều tâm sự, chỉ muốn thân thiết một hồi cùng Lục Nhất Hàng. Lục Nhất Hàng trên người có thương tích nên không tiện, toàn bộ quá trình liền đều là Thư Dật chủ động, làm y mệt tới nỗi bây giờ còn chưa rời giường.
Lục Nhất Hàng xuống giường đi rót một cốc nước mang lại cho Thư Dật. Thư Dật uống xong nước vẫn là không muốn rời giường. Lục Nhất Hàng cười cười cũng ngồi lại bên cạnh y. Thư Dật kéo chăn qua phủ lên đùi Lục Nhất Hàng, dựa vào trên người hắn. Lục Nhất Hàng nở nụ cười, nắn nắn vành tai Thư Dật, ở trên đầu y nhu nhu.
“Dì…” Vừa nói ra Lục Nhất Hàng liền hối hận, không khí ấm áp thật vất vả mới có được liền bị một câu làm hỏng mất. Thư Dật ngẩng đầu nhìn hắn, Lục Nhất Hàng đành phải nói tiếp “Cho phép chúng ta?”
Thư Dật quay đầu chôn mặt vào bụng Lục Nhất Hàng, hít một hơi thật sâu, gật gật đầu “Mẹ tôi nói với tôi… Bà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thi-co-nhan-lai/2314694/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.