Lâm Tiểu An vừa ra khỏi đáy vực sâu. Sống ẩn dật suốt mười năm, bên người ngoài nam nhân của hắn cùng ba hài tử, cũng chỉ có một ít mãnh thú được thuần hóa làm bầu bạn. Hai năm đầu sống quá khó khăn, nam nhân kia vốn không thích nói chuyện, hài tử thì còn nhỏ, trong cốc không ai cùng hắn tâm sự. Lâm Tiểu An suýt chút nữa nổi điên.
Cũng may mấy năm sau, lục tục sinh thêm hai đứa nhỏ. Ba tiểu tử lớn lên chắc nịch, náo loạn ầm ĩ. Ban ngày hắn lo ứng phó ba tiểu tử, buổi tối còn phải thỏa mãn lão tử của ba đứa, quả thực là hao tâm tốn sức. Hắn trái lại không còn tinh lực như trước kia, dần dần cũng từ bỏ ý định rời khỏi vực sâu. Dù hắn tự mình thoát ra không được, nam nhân kia cũng không cho phép hắn ra ngoài. Vực sâu cao trăm trượng, không có tuyệt thế khinh công hiển nhiên là ra không được. Nam nhân vậy mà lại đi đi về về hết sức tự nhiên.
Lâm Tiểu An thoát không được, thời điểm hắn rơi xuống vực thì võ công đã bị người khác phế đi. Ngay cả nếu không bị phế, khinh công của hắn cũng không đủ, phỏng chừng bay đến nửa đường sẽ hết hơi, vận công lên không được, chỉ còn nước ngã xuống chết. Nam nhân là người đầu tiên mà Lâm Tiểu An gặp được lúc rơi vào đáy vực, cũng là người duy nhất sống ở đây. Lâm Tiểu An ở trước mặt nam nhân, phải gọi hắn là phu quân. Đó là trượng phu của hắn, là cha của ba đứa hài tử.