Chương trước
Chương sau
"Tình hình thế nào rồi?"

Huyền một thân hắc y đứng bên cạnh Thiên lộ ra vẻ mặt khó xử "Phong Quốc đã dẫn quân tiến đánh các trại doanh nhỏ ngoài thành. Năm vạn quân Phong Quốc đóng trại cách thành 30 dặm. Họ dường như không có ý định dừng chiến, e là sẽ sớm đánh vào thành!"

Liễu An Nhiên cau mày "Những đội quân phái đi đều đi đâu cả rồi?"

Huyền cúi đầu "Không một ai trở về."

"Nhánh quân của Tiêu tướng quân vẫn không có tin tức sao?"

"Vân đã đi tìm nhưng không có tin tức, từ khi ra khỏi thành liền không thể liên lạc được."

Sắc mặt Liễu An Nhiên dần kém, tay nàng ta nắm thành quyền nệm mạnh xuống thư án tạo ra âm thanh nặng nề "Lí nào lại thế!"

Huyền thoáng nhìn qua Thiên lặng lẽ lắc đầu, không khí bỗng chốc yên tĩnh dị thường.

Lúc này Phong Nguyệt Vô Thần đang trong giai đoạn nguy hiểm, nếu để hắn tỉnh lại biết được cục diện rốt rắm này hắn nhất định sẽ không yên ổn ở lại thành trừ độc. Độc dược tuy phát huy dược tính chậm nhưng nếu không mau bài trừ đến khi độc lan đến tim thì vô phương cứu chữa.

"Liễu đường chủ!"

Bên ngoài thoáng một bóng đen vụt vào phòng, Hủy một thân hắc y dính đầy bụi bặm, trên người có mấy chỗ bị thương còn đang rỉ máu.

Liễu An Nhiên nhìn qua bình phong ngăn giữa phòng chính và phòng ngủ, ngón trỏ đặt lên môi "Ngươi nói nhỏ một chút!"

Hủy thở hổn hển nghe lời nàng ta giảm âm lượng "Ta đến doanh trại Phong Quốc đóng quân cách đây 30 dặm điều tra, phát hiện binh sĩ ở đó rất kì quái. Nhìn qua bọn họ đều không có tinh thần, luôn mang vẻ đờ đờ đẫn đẫn. Nhưng lúc vang lên còi báo chiến bọn họ liền rất hăng hái..."

Hủy dừng một chút, trên mặt còn thoáng vẻ kinh hãi "Bọn họ... Là một đội quân bất tử, không biết đau, đánh không chết."

Xung quanh đều lâm vào sự im lặng quỷ dị.

Trong mắt Liễu An Nhiên rõ có chút kích động, nắm tay nàng ta lại siết chặt "Hoạt thi?"

Hủy gật đầu, hắn cũng được xem là cao thủ nhưng đối đầu với đám bất tử kia lại vô pháp xử lí.

Hủy càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi dứt khoát quỳ xuống "Đường chủ, là Hủy có tội, để người Phong Quốc phát hiện ra!"

Liễu An Nhiên nhếch môi cười lạnh "Ngươi có tội? Ngươi còn biết bản thân có tội? Điều tra chút chuyện lại gây ra sai lầm lớn như vậy!"

Hủy cúi đầu càng thấp. Huyền và Thiên bên cạnh cũng không tiện nói giúp hắn.

Liễu An Nhiên khoát tay "Mà thôi, giờ trách là lỗi của ai thì được gì? Ngươi bị bọn họ phát hiện, sớm muội gì họ cũng sẽ dẫn quân đến. Mấy ngày nay bọn họ chỉ gây rối các vùng lân cận hẳn là chưa nắm chắc Vô Thần có trúng độc hay không. Lần này e rằng bọn họ sẽ đánh vào thành..."

Liễu An Nhiên cảm thấy đầu có chút đau, nàng ta hít sâu một hơi bình tĩnh lại tâm tình "Đi chỉnh đốn lại đội quân, sắp có một cuộc chiến rồi đây!"

Sau bức bình phong thủy mặc vang lên tiếng động nhỏ, Khanh Khanh cầm lò huân hương ra ngoài "Hương sắp tàn rồi."

Liễu An Nhiên nhận huân hương từ tay nàng thuần thục thay hương trong lò thành đoạn hương mới. Đột nhiên nàng ta nghĩ ra cái gì bỗng dừng tay lại nhìn nàng.

"Huyền, ngươi tìm Hắc Kết bảo hắn đến đây một chuyến đi."

Huyền có chút đần ra "Hắc Kết?"

"Quốc sư phong quốc cũng đã tới, ngươi nói xem ngoài Vô Thần thì ai có thể hiểu rõ hắn hơn nữa ngoài người của Xích Hà cung?"

Khanh Khanh nhận lại huân hương, nhàn nhàn liếc nhìn Liễu An Nhiên, cuối cùng không nói gì đi vào trong.

Huyền vâng lệnh, ôm quyền rồi rời đi.

Rạng sáng ngày hôm sau, binh sĩ canh cổng thành phát hiện rất nhiều đuốc được đốt lên ở phía xa nối dài tạo thành màn lữa lớn hướng về phía thành Nam Cương đi tới. Binh sĩ canh cổng thành hoảng hốt, cấp tốc đánh chuông báo.

"Phong Quốc tiến công! Phong Quốc tiến công!"

Hai mươi vạn quân còn lại trong thành vội chỉnh đốn đội ngũ ứng chiến. Cửa thành được gia cố thật chắc, trên tường thành đã chuẩn bị cung tên đầy đủ.

Mấy vị tướng quân nghe báo động cấp tốc tụ họp trên tường thành nhìn tình hình bên ngoài, Liễu An Nhiên cùng ba thị vệ thân cận của Phong Nguyệt Vô Thần đã tới, bên cạnh còn có một nam tử lạ mặt. Mọi người đến đông đủ duy chỉ thiếu Phong Nguyệt Vô Thần.

"Vương gia đâu rồi?"

"Ấy, Liễu cô nương, vương gia đâu?"

Liễu An Nhiên cười đoan trang "Vương gia mấy ngày trước bị thương, ta lo lắng vết thương của ngài gặp gió lớn sẽ không tốt. Ta khuyên người ở lại phòng, trận này ắt sẽ không cần vương gia." Nàng ta có duy trì khuôn mặt bình thường, bàn tay dưới vạt áo đã sớm nắm chặt thành quyền.

Một vị tướng quân nheo mắt nghi hoặc "Ta cảm thấy thật lạ, Liễu cô nương tới, ba vị hộ vệ cũng đến vì sao lại để vương gia ở lại phòng một mình? Chẳng lẽ lời đồn kia là thật?"

Vị lão tướng quân khác nhíu mày "Vương gia thật sự bị trúng độc?"

"Ha, làm gì có chuyện đó!" Liễu An Nhiên cười cười "Ngược lại là mấy vị tướng quân, quân địch đã đánh đến dưới mí mắt mấy ngài còn lo bóng lo gió về vương gia. Nếu các ngài thừa tinh lực như vậy vì sao lại không bàn kế sách diệt địch đi? Chẳng lẽ trận này không có vương gia các người thật không đánh được?!"

"Hoang đường!" một vị tướng quân tức giận lớn tiếng "Ngươi là cái thá gì mà giáo huấn bổn tướng quân, ngươi cho rằng bản thân là nữ nhân của vương gia thì chính là có cái quyền của vương gia à?"

"Thật là một nữ nhân không biết liêm sỉ!"

Liễu An Nhiên không tức giận chỉ cười "Đúng vậy, ta không có quyền ra lệnh các vị, nhưng mà một khi thất thủ người chịu tội chẳng phải là các vị sao?"

Mấy vị tướng quân thoáng tức giận nhìn chằm chằm nàng ta.

Bỗng bên dưới có binh sĩ hét lớn "Phong Quốc tiến công có khoảng... Hai... Hai mươi vạn quân!!!"

"Không... Không đúng, hơn hai mươi vạn!!!"

Mấy vị tướng quân thoáng chốc mặt tái mét vội chạy tới tường thành nhìn xuống dưới, đội quân Phong Quốc hơn hai mươi vạn người kéo dài thành một dải đen nhìn như bất tận.

Liễu An Nhiên cũng kinh hoảng không kém, trừng lớn mắt nhìn đoàn quân vô tận "Không... Không phải nói chỉ có năm vạn quân sao?"

Tại sao lại hơn hai mươi vạn thế này? Phong Quốc đưa quân đến khi nào?

Đoàn quân hơn hai mươi vạn của Phong Quốc dừng lại cách thành 200m. Đứng đầu đội quân là một vị tướng trẻ cùng một lão tướng quân, phía sau có một cổ xe sa hoa bốn bên thả màn lụa đỏ thẳm.

Nghìn quân Phong Nguyệt canh giữ ngoài thành đối với mấy mươi vạn quân Phong Quốc nhìn thảm đến không thể thảm hơn.

Vị tướng quân trẻ Phong Quốc mang theo ý cười, chỉ mũi giáo về hướng trên tường thành "Mấy tên rùa đen Phong Nguyệt kia, sao lại đứng trên đó cả? Xuống đây đánh với gia một trận đi!"

Vị tướng quân Phong Nguyệt nào đó tức giận vỗ lên tường "Thằng oắt con miệng còn hôi sữa dám lên mặt với ta!"

Liễu An Nhiên không muốn để ý đến mấy lão nhân gia tướng quân kia, đi xuống tường thành "Hắc Kết, ngươi thấy rõ?"

Hắc Kết nhúng vai khẽ cười "Mấy mươi vạn quân kia có ít nhất mười vạn quân bất tử. Có hoạt thi có tẩu thi, đa số đều khống chế từ thây xác của binh sĩ chết trên chiến trường!"

(Hoạt thi và tẩu thi đều là "xác sống" bị người điều khiển. Khác nhau ở chỗ hoạt thi là luyện thi khi người đó vẫn còn sống, còn tẩu thi là luyện từ thây người đã chết hoàn toàn.)

Liễu An Nhiên cùng Hắc Kết và Thiên Huyền Hủy đi đến nơi tập hợp binh sĩ. Hai mươi vạn quân còn lại duy nhất trong thành đứng trang nghiêm thẳng tắp.

"Quân số giữa ta và họ không chênh lệnh bao nhiêu, chỉ có điều bên họ có đến mười vạn quân bất tử. Bên ta thiệt thòi lớn!"

Hắc Kết trầm mặt "Ra Trận gặp phải quân địch chỉ cần chém đầu hoặc phần gáy của bọn chúng. Chỉ có điều tẩu thi ngoài kia dường như đã luyện đến mức độ cao, sẽ linh hoạt hơn nhiều. Nhưng càng như vậy người khống chế càng mất nhiều sức. Ưu điểm lần này... Có lẽ Quốc sư Phong Quốc sẽ không ra trận!"

Liễu An Nhiên lắc nhẹ đầu "Mong là như vậy!"

"Thiên, Huyền, Hủy các ngươi thông báo cho quân sĩ một tiếng, ra trận dứt khoát chém sức đầu đối phương, không cần làm sự thừa thải khác!"

"Rõ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.